Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 61: Chương 61




Biên tập: Lẩu

Bữa cơm hôm nay thật ra vẫn chưa đầy đủ mọi người, trong số những người đi cùng nhóm Thiệu Viễn Đông đến New Zealand dịp năm mới, có hai người vì có việc nên hôm nay không đến.

Vòng bạn bè của Giang Mộ Bình đều là những người xuất sắc có trình độ học vấn cao, từ đối thoại giữa bọn họ có thể thấy được sự khiêm tốn lễ độ, cùng với sự hào phóng và tự tin bẩm sinh.

Mặc dù những người ngồi ở đây đều là tinh anh thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, thế nhưng chủ đề trên bàn ăn rất thoải mái, bọn họ hàn huyên rất nhiều về những chuyện thú vị trong chuyến đi New Zealand hồi tết.

Mấy người bạn này của Giang Mộ Bình đều hay nói, nom cũng rất thân thiện, chỉ có Mạnh Tư, rất ít nói, cho người cảm giác đặc biệt không dính khói bụi trần gian.

Thành Nham là người chậm nhiệt, tuy bạn bè của Giang Mộ Bình không nói về mấy chủ đề chuyên môn và cao siêu như anh tưởng tượng, nhưng anh vẫn hiếm khi tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mạnh Tư kiệm lời, chính anh cũng chữ quý như vàng.

Nhưng đôi khi chủ đề dẫn đến chỗ anh, anh cũng không thể nào tiếp tục im lặng giả câm được.

Chu Dạng rất tò mò quá trình quen biết của Thành Nham với Giang Mộ Bình, anh ta hỏi Thành Nham: “Ai giới thiệu cho cậu với Mộ Bình xem mắt thế?”

“Là chị họ của anh ấy.” Thành Nham nói.

“Viễn Đông nói mấy cậu chưa đến nửa tháng đã kết hôn rồi?”

“Ừm.”

Chu Dạng cười nói: “Thế thì chớp nhoáng thật... Hai cậu bên nhau hồi cấp ba à?”

Giang Mộ Bình nghe vậy thì ngước lên.

Câu hỏi này quá vô lí rồi, Thành Nham nhất lời có chút buồn cười: “Đương nhiên không phải.”

“Không hẹn hò?” Chu Dạng vốn tưởng rằng Giang Mộ Bình và Thành Nham hẳn là có chút nền tảng tình cảm mới kết hôn nhanh như vậy, thậm chí còn biên soạn ra một câu chuyện tình yêu gương vỡ lại lành, nào ngờ hai người này kết hôn đột xuất thật.

Giang Mộ Bình mạn bất kinh tâm nói câu: “Em ấy lúc đó còn chưa phát dục hoàn toàn, làm sao mà hẹn hò với tôi được.”

Chu Dạng ngạc nhiên nhìn Giang Mộ Bình, “Giáo sư Giang, sao trong lời của ông lại cho tôi cảm giác có chút cầm thú vậy ta, hay là tôi hiểu sai rồi chăng?”

Thành Nham nhìn chằm chằm Giang Mộ Bình không hề chớp mắt, thầm nghĩ em chỉ là kì vỡ giọng đến chậm chút, tại sao lại chưa phát dục hoàn toàn?

Giang Mộ Bình tự cảm thấy câu vừa rồi hình như có chút nghĩa khác, hắn ho khan một tiếng, giải thích: “Ý của tôi là lúc đó em ấy trưởng thành muộn, nên chắc không có hứng thú với chuyện yêu đương.”

“Cái này mà cậu cũng biết?” Thiệu Viễn Đông tỏ vẻ nghi vấn, “Tôi nhớ hồi cấp ba hai người có thân nhau đâu?” Gã bỗng nhiên bật cười, nói: “Chỉ có điều, hồi ấy nếu hai người bọn họ yêu đương, chắc tôi sẽ là người đầu tiên phá đám.”

Sự hiếu kỳ của Chu Dạng bị kích thích: “Tại sao?”

Thiệu Viễn Đông cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, “Đều là chút chuyện xưa như Trái Đất rồi, không đáng nhắc tới.”

“Ông nói đi mà, thỏa mãn chút trí tò mò của tôi.”

Thiệu Viễn Đông lắc đầu: “Chuyện này liên quan đến lịch sử đen tối của tôi, tôi từ chối tiết lộ.”

Thành Nham cầm ly rượu lên, che mặt sau ly rượu, cụp mắt mỉm cười.

“Vậy sau đó thì sao?” Chu Dạng tiếp tục hỏi Thành Nham, “Sau khi lên đại học các cậu còn giữ liên hệ không?”

Thành Nham nói: “Tôi không học đại học.”

Chu Dạng ngẩn người.

Thành Nham còn nói: “Tôi không học hết cấp ba, tôi với giáo sư Giang đã mất liên lạc từ lâu.”

Chu Dạng vốn tưởng rằng Thành Nham học ở học viện mỹ thuật, dù sao anh và Giang Mộ Bình học cùng trường cấp ba, chắc sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng Thành Nham thậm chí còn chưa học xong cấp ba.

Nếu tiếp tục chủ đề này hiển nhiên sẽ ngày càng lúng túng, Chu Dạng đã phanh lại kịp thời, không hỏi nhiều thêm nữa.

Nghiêm Thanh cảm thấy rất hứng thú với nghề nghiệp của Thành Nham, hỏi anh: “Thành Nham, cậu làm việc ở đâu? Có thời gian tôi có thể tới thăm chút không?”

Thành Nham gật đầu: “Đương nhiên có thể. Hôm nay tôi không mang danh thiếp theo, lát nữa gửi WeChat của studio cho cậu.”

Nghiêm Thanh cười cười: “Được.”

Điện thoại của Thiệu Viễn Đông vang lên, gã cầm lên vừa nhìn, cười híp mắt, ngẩng đầu lên nói: “Con gái tôi.”

Chu Dạng ồ một tiếng, ánh mắt đầy trìu mến: “Con gái rượu lại gọi tới rồi.”

Thiệu Viễn Đông cầm điện thoại đứng lên, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Trong lúc Thiệu Viễn Đông ra ngoài gọi video với con gái, Thành Nham gửi WeChat của studio cho Nghiêm Thanh.

Mạnh Tư đứng lên, “Tôi đi vệ sinh.”

Sau khi thêm WeChat studio, Nghiêm Thanh mở vòng bạn bè của studio ra. Trong đấy có rất nhiều hình xăm thành phẩm, bao gồm cả hình xăm của Thành Nham, và cả hình xăm của các thợ xăm khác trong studio. Chu Dạng tới gần, cúi đầu cùng thưởng thức những hình xăm ấy với Nghiêm Thanh.

Trong hành lang, Thiệu Viễn Đông gọi video với con gái, Mạnh Tư từ trong phòng khách đi ra, chạm mắt với Thiệu Viễn Đông một cái, sau đó đi thẳng tới nhà vệ sinh.

Thiệu Viễn Đông nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Tư vừa vặn từ trong nhà vệ sinh đi ra.

“Hôm nay có phải cậu hơi quá im lặng rồi không?” Thiệu Viễn Đông chặn Mạnh Tư lại giữa đường, “Trước đó không phải cậu còn rất tò mò về người đã kết hôn với Jan sao?”

Giang Mộ Bình vẫn luôn không kết hôn, cũng không hẹn hò yêu đương, đột nhiên tin tức kết hôn bị lộ ra, thật ra không riêng gì Mạnh Tư ở nước ngoài xa xôi hiếu kỳ, mà tất cả bọn họ đều tò mò.

Mạnh Tư dừng lại trước mặt Thiệu Viễn Đông, vị trí của bọn họ cách cửa phòng bao một chút.

“Trước đây tôi từng gặp cậu ta rồi.” Mạnh Tư nói.

“Gặp rồi? Cùng Thành Nham?”

Mạnh Tư ừm một tiếng: “Trước đây không lâu chúng tôi cùng đi nghe hòa nhạc, tôi mời hai người bọn họ.”

“Jan cũng đi? Ba người các cậu đi nghe hòa nhạc? Sao cậu không mời tôi?”

Mạnh Tư liếc mắt nhìn hắn, nghiêm túc trả lời: “Vé đó rất khó mua, chỉ có ba vé, lần sau có cơ hội sẽ mời cậu đi.”

Thiệu Viễn Đông nở nụ cười: “Đùa cậu thôi.”

Thiệu Viễn Đông rút hộp thuốc từ trong túi ra, Mạnh Tư nhìn xuống rồi nhớ tới chút chuyện cũ không vui.

“Tôi cho rằng Jan sẽ tìm một người ưu tú như cậu ấy để kết hôn.”

Thiệu Viễn Đông rút một điếu thuốc ra, lơ đễnh nói: “Thành Nham người ta cũng rất ưu tú mà.”

“Tôi nghĩ cậu ấy ít nhất cũng sẽ tìm một người tốt nghiệp cấp ba.” Mạnh Tư có chút cay nghiệt mà nói.

Thiệu Viễn Đông ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: “Cậu nói gì vậy, lời này đừng để cho Jan nghe thấy.”

Thành Nham muốn xin lỗi Mạnh Tư vì chuyện lỡ ngủ quên trong buổi hòa nhạc lần trước, cho nên Mạnh Tư đi ra ngoài không bao lâu, anh cũng đứng lên, chuẩn bị đi ra để xin lỗi và giải thích trực tiếp với y.

Lúc đi tới cửa, anh nghe thấy tiếng trò chuyện mơ hồ từ bên ngoài.

“Cậu đừng nói chuyện cay nghiệt như vậy.” Thiệu Viễn Đông nói, “Học vấn không thể nói lên được gì cả.”

Việc Thành Nham ngủ gật trong buổi hòa nhạc lần trước thật sự làm cho Mạnh Tư sinh ra thành kiến không nhỏ đối với anh, hơn nữa Mạnh Tư cũng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thành Nham nên lúc này Thiệu Viễn Đông lấy thuốc ra, y lại một lần nữa nhớ lại trải nghiệm không vui ngày hôm đó.

Y không hiểu tại sao Giang Mộ Bình lại kết hôn với một người không hề hợp với hắn.

Mạnh Tư nói thẳng: “Học vấn không thể nói lên được gì, nhưng người này ngoại trừ học vấn không được, thì những phương diện khác cũng không được nốt.”

“Mạnh Tư.” Ngữ khí của Thiệu Viễn Đông lạnh xuống, “Ngày thường cậu nói chuyện không nể nang ai cũng không sao, nhưng cậu cũng phải tuỳ trường hợp chứ, Thành Nham là chồng của Giang Mộ Bình, cậu thấy cậu nói về chồng của bạn mình như thế mà coi được sao?”

“Tôi đang thuật lại sự thật thôi.” Mạnh Tư mang nặng thành kiến, nói bằng giọng điệu bình thản.

Thiệu Viễn Đông nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, khoé mắt đã lướt thấy bóng dáng ngay cửa, gã sững sờ, vẻ mặt cứng đờ: “Thành Nham...”

Mạnh Tư hơi quay người, nhìn về phía Thành Nham.

Nét mặt Thành Nham không có gì thay đổi, anh đi thẳng tới đó.

Thành Nham đi tới trước mặt Mạnh Tư, mở lời: “Tôi muốn xin lỗi cậu vì đã ngủ quên trong buổi hoà nhạc lần trước, rất xin lỗi, lúc đó tôi hơi mệt, thực sự không gắng gượng được, không phải cố ý xúc phạm.”

Thành Nham không muốn nói thêm gì khác, chỉ muốn bày tỏ lời xin lỗi một cách chân thành, còn việc có thể nhận được một câu “Không sao” từ Mạnh Tư hay không, anh cũng chẳng để bụng.

“Tôi vào trước đây.” Thành Nham nói với bọn họ.

Anh bước vào cửa đúng lúc Giang Mộ Bình vừa đi ra, anh va phải Giang Mộ Bình, hắn đỡ lưng anh rồi ôm anh vào lòng.

Thành Nham ngước mắt nhìn Giang Mộ Bình, cảm xúc khác thường tràn ra nơi đáy mắt một cách rất rõ ràng.

Giang Mộ Bình nghi ngờ nói: “Sao vậy?”

Biểu cảm của Thành Nham có chút lãnh đạm, quả thực anh có chút không vui, anh vốn không phải người thích nuốt hết mọi tâm sự vào bụng. Nhưng anh biết mình nhất định phải giữ thể diện cho Giang Mộ Bình, hơn nữa anh cũng không muốn khiến mình trở nên không có thể diện như thế.

Thành Nham không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh không làm được, chỉ nói với Giang Mộ Bình: “Về nhà rồi nói, được không anh?”

Giang Mộ Bình chăm chú nhìn anh một lúc, sau đó đáp ừ. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Thiệu Viễn Đông và Mạnh Tư, Mạnh Tư vẫn cứ mặt không cảm xúc, nhưng vẻ mặt Thiệu Viễn Đông lại có chút phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.