Biên tập: Lẩu
Thành Nham ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình, hỏi: “Anh đi vệ sinh à?”
Giang Mộ Bình đi ra tính tiền, hắn lắc đầu: “Anh đi thanh toán.”
Thành Nham nhỏ giọng nói: “Hôm nay không phải Thiệu Viễn Đông làm chủ sao?”
Giang Mộ Bình không trả lời, vuốt lưng anh, “Em vào trước đi, lát nữa anh vào.”
Thành Nham ừm một tiếng, đi vào trong phòng. Giang Mộ Bình liếc nhìn Mạnh Tư, không nói gì, bước ra sảnh tính tiền, Thiệu Viễn Đông quay người đi theo hắn.
Hôm nay mặc dù trên danh nghĩa là Thiệu Viễn Đông mời khách, nhưng trên thực tế bữa tối này là Giang Mộ Bình tổ chức, việc tổ chức này không có mục đích gì khác, chỉ là để chính thức giới thiệu Thành Nham với bạn bè của hắn.
Giang Mộ Bình không phải là người khoác lác, nhưng hắn cũng không muốn giữ kín bưng về hôn nhân của mình, chính bởi vì ban đầu quá điệu thấp nên tất cả mọi người xung quanh mới đều cho rằng hắn không coi trọng cuộc hôn nhân này.
Giống như bọn họ không hề biết được hắn yêu Thành Nham đến nhường nào.
Nhưng Giang Mộ Bình biết rõ tính của Thành Nham, nếu như nói thẳng với anh “Anh muốn giới thiệu em với bạn bè của anh”, nhất định sẽ khiến anh bị áp lực.
Giang Mộ Bình muốn giảm thiểu áp lực này nhiều nhất có thể, vậy nên đã mượn danh nghĩa Thiệu Viễn Đôngcho bữa tối hôm nay.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Mộ Bình hỏi Thiệu Viễn Đông.
Thiệu Viễn Đông nói thật cho nghe Giang Mộ Bình về tình huống vừa rồi.
“Cậu ta với Thành Nham trước đó có phải là từng có mâu thuẫn gì không?” Thiệu Viễn Đông hỏi, “Tôi con người cậu ta khá khó ở, nhưng mà đâu đến nỗi quá đáng như thế?”
Giang Mộ Bình lạnh mặt không lên tiếng.
Hắn hiếm khi nổi giận, thông thường, nghiêm mặt chính là đỉnh điểm của cơn giận, điều này so với cuồng loạn còn đáng sợ hơn.
Thiệu Viễn Đông thực sự rất sợ lát nữa sau khi trở về phòng bao Giang Mộ Bình sẽ nổi giận tại chỗ, gã mím môi, nói: “Thành Nham đã giúp ông giữ mặt mũi rồi, lát nữa ông đừng lãng phí tâm sức của cậu ấy, có chuyện gì thì giải quyết riêng, chớ để tình cảnh trở nên quá khó coi.”
Giang Mộ Bình thanh toán xong, quay trở về phòng bao cùng với Thiệu Viễn Đông. Trong phòng bình an vô sự, Thành Nham và Mạnh Tư giống như không có chuyện gì xảy ra, Chu Dạng cùng Nghiêm Thanh vẫn ở chỗ cũ câu được câu không nói chuyện phiếm với bọn họ, không nhận ra có gì khác thường.
Người duy nhất ở đây sắc mặt khá khác thường chính là Giang Mộ Bình, Thành Nham vừa nhìn mặt hắn, liền biết chắc chắn Thiệu Viễn Đông đã nói hết tất cả với hắn rồi.
Cũng may bữa cơm này đã sắp kết thúc.
Chu Dạng và Nghiêm Thanh gọi tài xế về trước. Sau đó tài xế của Mạnh Tư cũng đến, nhưng y không lên xengay mà ở dừng lại ở cửa rồi dặn tài xế chờ một lát.
Dường như y biết Giang Mộ Bình nhất định sẽ tìm mình.
Vợ Thiệu Viễn Đông lái xe tới đón gã, gã ngồi vào xe, nhìn ba người trước cửa khách sạn, trong lòng có chút sốt ruột.
“Honey?” Vợ Thiệu Viễn Đông quay đầu gọi.
Thiệu Viễn Đông phục hồi tinh thần: “Đi thôi, cục cưng.”
Vợ Thiệu Viễn Đông vẫy vẫy tay về phía ngoài cửa sổ, chào tạm biệt những người khác, nụ cười của cô rất ngọt ngào: “Bye~ “
“Đi sao?” Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nói: “Em vào xe chờ anh trước đi.”
Thành Nham im lặng vài giây rồi đáp ừ. Vì Giang Mộ Bình đã biết tình huống giữa anh và Mạnh Tư, nên hắn không thể trì hoãn chuyện này để giải quyết sau được, đây không phải là phong cách của Giang Mộ Bình.
Trước khi rời đi, Thành Nham nghe thấy Mạnh Tư nói “Xin lỗi”, anh liếc nhìn y.
Anh đoán chắc hẳn Mạnh Tư cũng không ngờ lúc đó anh sẽ đi ra, Mạnh Tư có trách nhiệm của người trưởng thành, biết thừa nhận trách nhiệm vi về hành động của bản thân, nhưng xin lỗi chưa chắc là vì xoá bỏ thành kiến. Cho nên Thành Nham không có ý định giảng hoà với y, nhưng anh vẫn lịch sự mà đáp “Không sao“.
Sau khi Thành Nham rời đi, trước cửa khách sạn chỉ còn hai người Giang Mộ Bình và Mạnh Tư, tài xế vốn đứng bên cạnh xe, Mạnh Tư đưa mắt nhìn, tài xế liền mở cửa ngồi vào xe.
Nét mặt Giang Mộ Bình âm trầm hiếm thấy, Mạnh Tư mở lời: “Có chuyện gì cậu nói thẳng đi.”
“Cậu không cảm thấy nói như thế sẽ cho thấy cậu rất vô tri sao?”
Mạnh Tư đã mấy năm không gặp Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình trong ký ức của y vẫn là một thanh niên ôn hòa mà lãnh đạm.
Mạnh Tư chưa từng bị người khác chất vấn bằng ngữ khí như vậy, huống chi là Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình không phải nói y thất lễ, mà đang nói y vô tri.
Mạnh Tư khẽ cau mày: “Tôi vô tri? Tôi bày tỏ quan điểm của mình mà là vô tri sao?”
“Trước khi bày tỏ quan điểm cậu đã hiểu rõ tình hình chưa? Học vấn của cậu, hàm cấp của cậu, đều là vốnliếng cho sự ngạo mạn vô lễ của cậu sao?”
“Giang Mộ Bình.” Mạnh Tư đè lại lửa giận, thấp giọng nói: “Tôi biết vừa nãy tôi không nên nói vậy, nhưng cậu không cần nói với tôi như thế.”
Có một số việc nhất định phải giải thích rõ ràng với Mạnh Tư, nếu không có lý cũng thành vô lý.
Giang Mộ Bình trầm giọng nói: “Buổi hòa nhạc lần trước, Thành Nham vì quá mệt nên lỡ ngủ quên.”
Mạnh Tư im lặng.
“Không học hết cấp ba là vì trong nhà em ấy xảy ra vài biến cố, coi như không lên đại học thì thế nào, không phải mỗi người đều sinh ra ở La Mã, học vấn không phải là tiêu chí duy nhất để đánh giá một người có xuất sắc hay không, cậu đã nhận được sự giáo dục cao cấp, bản thân cũng là người làm người công tác giáo dụcđại học, loại đạo lý này còn cần tôi nói cho cậu sao?”
Thành Nham uống chút rượu nên có hơi buồn ngủ, ngồi trong xe chợp mắt, vừa nghe thấy tiếng mở cửa xe, anh liền mở mắt ra.
“Buồn ngủ?” Giang Mộ Bình ngồi vào trong xe, ngón tay trỏ vuốt ve một bên mặt anh.
“Hơi hơi.” Thành Nham cài dây an toàn, nhìn Giang Mộ Bình sầm mặt, hỏi: “Không phải là cãi nhau đó chứ?”
Giang Mộ Bình lắc đầu.
“Em đã nói buổi hòa nhạc lần trước cậu ta mất hứng mà.” Thành Nham nói, “Sớm biết vậy lúc ấy em đi làđược rồi, lãng phí tâm ý của cậu ta.”
Tuy rằng Thành Nham khó chịu trong lòng, nhưng anh có thể hiểu được tâm trạng của Mạnh Tư. Trong lúcquyết định kết hôn với Giang Mộ Bình, anh đã từng nghĩ sau khi kết hôn hai người có thể tránh khỏi nhữngmâu thuẫn do sự khác biệt về nhiều mặt, song những giả thuyết đó ban đầu không xảy ra giữa anh với Giang Mộ Bình, nhưng lại bị phơi bày ra vào hôm nay.
Giang Mộ Bình cách Thành Nham rất gần, thế nhưng vòng giao thiệp của Giang Mộ Bình lại cách Thành Nham rất xa.
Giang Mộ Bình vẫn luôn im lặng, tâm trạng dường còn tệ hơn so với người trong cuộc là Thành Nham đây.
“Giáo sư Giang?” Thành Nham quay đầu sang gọi.
Giang Mộ Bình quay qua: “A Nham, anh phải làm gì để có thể làm em vui đây?”
Sự tức giận của Thành Nham gần như đã nguôi hết, anh nói: “Thật ra em cũng không có buồn đến vậy, có thể hiểu được mà, chuyện buổi hòa nhạc đúng là em không đúng, lãng phí vô ích một tấm vé.”
Nếu đổi lại là mười năm trước, Thành Nham tuyệt đối sẽ không nói được như vậy.
Giang Mộ Bình cau mày: “Đây không phải là lý do để cậu ta xúc phạm em.”
“Cậu ta không phải anh.”
Giang Mộ Bình sững sờ.
Thành Nham chăm chú nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Không phải ai cũng là Giang Mộ Bình.”
Trong buồng xe quanh quẩn mùi rượu nhàn nhạt, hai mắt Thành Nham vẩn đục, nhưng trong con ngươi lại có ánh sáng. Anh nghiêng người về trước, hơi khom lưng, mặt dây chuyền con rắn quấn quanh hoa hồng buông xuống nơi cổ anh, dán vào mép cổ áo len đỏ tía.
Thành Nham cách Giang Mộ Bình rất gần, vậy nên hắn chỉ hơi cúi người về trước liền hôn lên môi anh.
Nụ hôn lặng lẽ nhưng vội vàng, không kịp điều chỉnh tư thế và góc độ, kính mắt Giang Mộ Bình chạm nhẹ vào bầu mắt Thành Nham.
Đôi môi cùng hai má anh nóng rực, anh cùng Giang Mộ Bình hôn nhau một lúc, bị đoạt đi rất nhiều dưỡng khí, hô hấp trở nên khó khăn: “Chúng ta đi thuê phòng đi.”
Giang Mộ Bình sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Đi khách sạn tình thú.” Thành Nham nói, “Chẳng phải anh muốn làm em vui sao, làm gì đó thực tế chút đi.”
Đòi hỏi làm tình một cách cực kì đơn giản và thẳng thắn.
Dây chuyền của Thành Nham đung đưa nhẹ nhàng theo chuyển động của cơ thể anh, trong mắt Giang Mộ Bình phản chiếu hoa hồng và rắn.
Giang Mộ Bình chợt phát hiện, so với đóa hoa hồng thì hình như Thành Nham càng giống con rắn kia hơn.
Bọn họ tìm một khách sạn tình thú gần đó, đền cả phong cách trang trí lối vào chính của khách sạn này cũngrất khoa trương, lễ tân là một thanh niên tuấn tú, giọng hơi cao, vừa nghe như giọng nữ, nói năng nhẹ nhàng điềm đạm.
Trước mặt bọn họ là một cặp đôi khác giới, khi cặp đôi kia nhận thẻ phòng đi đến khu vực nghỉ ngơi cònngoáy đầu lại nhìn bọn họ.
Giang Mộ Bình đã đặt phòng online trước, hắn trực tiếp đưa chứng minh thư cho lễ tân. Lễ tân nhập thông tin nhận dạng vào máy tính, rút bài học từ lần trước, Giang Mộ Bình hỏi trước: “Bao trong khách sạn có kích cỡ khác không?”
Lễ tân ngớ ra, nói: “Thông thường đều là kích cỡ bình thường, nếu như anh cần kích cỡ khác, có thể gọi cho nhân viên hỗ trợ khách hàng bằng điện thoại trong phòng.”
Giang Mộ Bình gật đầu.
Dù gì thì đây cũng là khách sạn tình thú, vừa vào phòng Thành Nham liền cảm nhận được không khí ám muội phả vào mặt.
Phong cách trang trí khoa trương hơn bên ngoài gấp mấy lần, tông màu chủ đạo là màu đỏ sậm, ánh sáng mờ ảo, trong không khí phảng phất mùi thơm thoang thoảng.
Giang Mộ Bình lập tức mở ra ngăn kéo kiểm tra bao cao su, làm Thành Nham vịn tường cười không ngừng. Trong phòng đủ ấm, Thành Nham lại cười thả ga hết sức, không bao lâu liền cảm thấy người hơi nóng.
Anh cởi áo khoác, treo lên móc áo, mở tủ đầu giường ra thì phát hiện bên trong có hai chai rượu vang.
Thành Nham lấy ra xem thử, không phải rượu ngon, nhưng cũng tàm tạm. Anh cũng lấy ly đế cao trong tủ ra.
Thành Nham nhìn về phía Giang Mộ Bình, cười hỏi: “Có kích cỡ anh cần không?”
Giang Mộ Bình nói “Không có”, đi tới tủ đầu giường định gọi cho nhân viên hỗ trợ khách hàng.
Thành Nham bước nhanh tới, đè điện thoạ lại, thấp giọng hỏi hắn: “Hôm nay có thể không đeo được không?”
Giang Mộ Bình khựng lại chốc lát rồi đặt điện thoại xuống.
Trong phòng chuẩn bị sẵn rất nhiều đạo cụ, bọn họ sử dụng vài loại, còn dùng thuốc trợ hứng. Giang Mộ Bình không biết uống rượu nhưng lại bị Thành Nham dụ dỗ uống một chút, Thành Nham ngậm rượu trong miệng rồi mớm cho hắn, để lại những vết rượu đỏ loang lổ khắp ga trải giường.
Thành Nham nói mình không có không vui như vậy, nhưng Giang Mộ Bình vẫn có thể cảm giác tâm tình củaanh không tốt lắm.
Nhìn thoáng không có nghĩa là không để ý.
Thành Nham dùng đôi môi nhuốm rượu đỏ hôn hắn, cổ áo len lệch qua một bên để lộ vai và cần cổ ửng hồng.
Nến thơm đã cháy một nửa, ánh nến lay động, hai chai rượu vang đã thấy đáy, vỏ chai ngã lăn trên nền nhà.
Giang Mộ Bình kết luận rằng Thành Nham say rồi ——
Trong lúc vô thức anh đã gọi vài tiếng “Chồng ơi“.
Bồn tắm đặt ngay cạnh giường, sau khi mọi chuyện xong xuôi, bọn họ nằm trong bồn tắm rửa.
Thành Nham tỉnh rượu hơn nửa, mơ mơ màng màng dựa vào lồng ngực Giang Mộ Bình, nhìn qua có chút lơ đễnh.
“Giáo sư, em hút điếu thuốc được không?” Giọng của anh rất nhẹ.
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Thuốc lá ở trong túi quần Thành Nham, Giang Mộ Bình vươn tay nhặt quần dưới đất lên, lấy hộp thuốc trong túi ra. Thành Nham rút ra một điếu, tay anh còn dính nước, làm ướt lớp giấy bọc bên ngoài điếu thuốc.
Thành Nham cứ thế mà dùng ngón tay ướt ướt kẹp điếu thuốc rồi thản nhiên bỏ vào miệng.
Giang Mộ Bình giơ tay lấy nến thơm trên tủ đầu giường, đưa tới bên miệng anh, Thành Nham quay đầu nhìnhắn, khóe miệng khẽ cong lên, cúi đầu châm thuốc bằng bằng ngọn lựa của nến thơm.
“A Nham.”
“Ơi?”
Hơi thở của Giang Mộ Bình phả vào tai anh: “Cho anh hút một hơi.”
Thành Nham cắn điếu thuốc quay đầu lại, sửng sốt một lúc, sau đó mới rút thuốc trong miệng ra đưa đến bênmiệng Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ngậm điếu thuốc hút một hơi, rồi từ tử thả ra một luồng khói, làn khói trắng không hề có quy tắc tản ra trước mặt hắn.
“Có phải trong lòng em có gánh nặng không?” Hắn hỏi Thành Nham.
Thành Nham quay đầu lại, hỏi: “Gánh nặng gì cơ?”
“Kết hôn với anh.”
Thành Nham không muốn phủ nhận: “Ừm, lúc chưa kết hôn đã có rồi.”
“Anh làm cho em áp lực lắm sao?”
Thành Nham lắc đầu: “Em chỉ không quá thích ứng với vòng giao thiệp của anh thôi.”
“Em không cần thích ứng với vòng giao thiệp của anh.” Giang Mộ Bình nói, “A Nham, em không cần thích ứng với bất kì ai cả.”
Thành Nham cụp mắt xuống.
Khúc giữa điếu thuốc lá bị ướt, tia lửa đi đến đấy thì bị dập tắt, chẳng cháy hết.
Giang Mộ Bình thấp giọng gọi “A Nham“.
Thành Nham nghiêng đầu đáp lại, Giang Mộ Bình cúi đầu hôn lên hàng mi ẩm ướt của anh, nói: “Hi vọng em vẫn luôn tự tại tiêu sái như trước.”
“Ở bên anh, em rất tự tại.” Thành Nham im lặng chốc lát rồi nói: “Giáo sư Giang, rất vinh hạnh khi được kết hôn với anh.”
Giang Mộ Bình nói: “Anh cũng rất vinh hạnh.”