Định Mệnh Anh Và Em

Chương 47: Chương 47: Cái Thứ Đau Đớn Còn Hơn Tầng Thứ 18 Địa Ngục




Chiếc xe đen bóng khuất mình sau tòa nhà lớn, nó chạy xuống phía dưới tầng hầm nơi để những chiếc xe tối mật.

Mạc Vũ nhanh chóng rời xe, đi vòng qua phía sau mở cửa xe, bế Yên ra, con bé giờ như một cái xác, trên người toàn là máu, mặt nó trắng bệch ra, hơi thở cũng yếu dần đi.

Ông khoác tay Yên lên vai mình, vớ tay lấy theo chiếc balo màu đen nhanh chóng cõng con bé lên phía nhà.

Sau khi vào nhà ông bật tất cả hệ thống bảo vệ lên.

-Lucy thiết lập tia phóng xạ bảo vệ tối mật. – Ông nói vội vã chưa kịp đợi hệ thống trả lời mà lao vào căn phòng chữa trị.

-Đã bật tất cả hệ thống, bao gồm tia phóng xạ, bắt đầu khảo sát xung quanh. – Lucy nói vọng sau khi Mạc Vũ vừa đi khỏi.

Ông đặt Yên trên chiếc bàn dài, cởi áo khoác của con bé ra, vết máu có nhiều chổ đã khô, quần áo dính vào cả vết thương đông cứng lại, mặt Yên nhăn lại đau đớn khi P56 hết tác dụng.

Mạc Vũ lấy cây kéo cắt bỏ đi lớp vải đang dính chặt kia, lộ ra vết thương rất dài và sâu, máu bầm động lại một mảng trông rất nhứt mắt.

Ông lấy ống tiêm thêm một liều P56 vào người Yên, ở đây không có máu dự trữ, máu của con bé lại là RH- , còn ông là nhóm máu B nên vốn dĩ không thể nào truyền máu được.

-Cháu phải cố chịu đựng, ta sẽ khâu vết thương lại, trông lúc đó hãy cố gắng tỉnh táo, đừng ngũ, như vậy rất nguy hiểm… Tiểu Yên nhất định không được bỏ cuộc, có biết hay không?. – Mạc Vũ vừa nói đôi tay vừa hoạt động mau lẹ trên người Yên, phải xữ lý và cầm máu lại, nếu không tính mạng sẽ càng bị đe dọa.

Yên gật nhẹ đầu, cô nắm chặt tay lại, người khi được tiêm P56 vốn dĩ không còn cảm giác đau, nhưng lượng máu mất đi quá nhiều, nó khiến cô rất khó khăn giữ trạng thái nữa tỉnh nữa mê này.

Mắt cô rất mõi, rất buồn ngũ, lời nói của Mạc Vũ như kéo cô về thực tại, cô là người như thế nào? Rất mạnh mẽ không phải sao, vết thương này thì có đáng là gì.

Yên cố gắng đánh tan suy nghĩ tiêu cực của mình đi.

Mũi kim được luồng qua lớp da mỏng, máu lại bắt đầu ứa ra, một phần do lo cho Yên, một phần lo rằng không có máu tiếp vào, mặc dù tay nghề đã rất thành thạo trong việc này, nhưng về mặt tâm lý cũng đánh vào yếu điểm của ông lúc này, tay ông run run khi may những mũi đầu tiên.

-Đừng lo…cháu không…sao….cháu…sẽ…mạnh…mẽ..- Yên cảm nhận được động tác chậm chạp của Mạc Vũ thì cô đoán được ngay, vì ông lo cho cô nên mới như thế, cô cố gắng hít sâu mà nói ra một cách khó khăn.

Lời nói của Yên như tiếp thêm sức mạnh cho Mạc Vũ, ông lau mồ hôi hột trên trán, gật đầu, sau đó động tác điêu luyện bằng một cách nhanh chóng nhất, vết thương đã khép miệng lại, máu đã ngưng, nhưng hơi thở Yên vẫn chưa ổn định.

Ông đẩy chiếc bàn ra khỏi phòng, sau đó cho con bé vào cùng một phòng với Hải Minh vì chỉ có căn phòng này mới có đầy đủ nhất những thiết bị cần thiết để chữa trị cho con bé.

Bằng động tác nhẹ nhàng và nhanh nhất, ông bế gọn Yên qua chiếc giường nằm khác cho cô có thể thoải mái hơn là chiếc bàn bằng kim loại sắt lạnh kia.

Ông lấy ra một chai nước biển, sau đó luồng vào tay Yên, ông gắn thêm thiết bị thở oxi để Yên tạm thời ổn định lại hơn.

Sau khi mọi thứ đã xong, ông chống tay lên chiếc giường Yên đang nằm, thở ra một cách nặng nhọc.

-Xong rồi.. cứ yên tâm nghĩ ngơi, chuyện còn lại, cháu cứ để ta, cháu đã rất mệt rồi, con bé ngốc này cứ không màn đến tính mạng của mình. – Ông đưa tay vuốt nhẹ cái trán trơn bóng của Yên, khi thấy cô như thế, thà là ông bị thương, ông còn cảm thấy dễ chịu hơn, tự lúc nào tình cảm ông dành cho Yên không còn đơn thuần là tình nghĩa chú cháu nữa, mà nó dần chuyển sang, cái thứ tình cảm…của người cha lo cho đứa con gái bé bổng của mình.

Nhắc đến con gái, lúc đó ông cũng đã từng có hai cô công chúa rất xinh đẹp, nhưng…hai đứa nó đã vì ông mà ra đi trong khi tuổi còn rất non nớt, nhắc đến chuyện này, mắt ông hằn lên những vệt đỏ, tất cả chỉ vì ông ta…

Độc ác và tàn nhẫn đối với ông, thì ông sẽ thực hiện lại cái cách mà ông ta đã từng làm với ông.

Mạc Vũ đứng thẳng người, hai tay đút túi, nhìn vào Yên đang say ngũ, mặt con bé như một thiên thần, làm vấy bẩn một thiên thần trong sáng này, có phải ông quá ác độc chẳng khác hắn ta, nhưng…vẫn như câu nói của Yên.

“ Nợ máu phải trả bằng máu” trên đời này luôn có nhân quả báo ứng, thứ gì cướp đi của người khác sẽ phải nhận lại chính những đau khổ, chính tay mình gây ra.

Mạc Vũ bước ra khỏi phòng, cánh cửa khép lại, Yên vẫn nằm im bất động, còn bên Hải Minh, những ngón tay nhích nhẹ lên…. rất chậm.

Mạc Vũ qua phía căn phòng làm việc của Yên, từng tập tài liệu do Yên lấy được tất cả đều nằm gọn trên bàn, ông

xem xét qua từng thứ một.

-Huyết Bảo Ngọc? – ông cầm thông tin của nó lên xem, là món hàng độc nhất vô nhị, sắp sửa lấn chiếm thị trường trong nước mà người phát hiện và đang độc quyền nó không ai khác chính là Lạc Thiên Huy.

Miệng Mạc Vũ khẽ nhếch lên.

-Lucy, lập tức tra cặn kẽ thông tin Huyết Bảo Ngọc, trong vòng 5p trả lời lại ngay. – Mạc Vũ hướng mắt vào phía trung tâm màn hình 3D lên tiếng.

Ngay lập tức phía giữa xuất hiện một cô gái tóc dài, chỉ có khuôn mặt chứ không hề có mắt, mũi, miệng, nó được tạo thành do bản phác thảo Yên tự tạo ra, dù sao cũng cho nó một khuôn mặt còn đỡ hơn là nói chuyện với một cái máy khô khốc.

-Đã nhận tin, đang bắt đầu quét thông tin.

Mạc Vũ gật đầu dựa lưng vào ghế chợp mắt, trên tay vẫn là tài liệu của Huyết Bảo Ngọc.

………………

Trong căn phòng tra tấn sâu trong hầm tối của bang Lãnh Huyệt, những cú đòn tung ra một cách không thương tiếc, những tiếng la đau đớn phát ra, đau đớn và tuyệt vọng y hệt như tầng thứ 18 của địa ngục, mà không thậm chí nó còn hơn, sống không ra sống, chết không ra chết.

Bước chân Phong bước xuống cầu thang trơn bóng luôn được lau chùi mỗi ngày, bóng dáng uy nghiêm, đầu ngẩng cao, mắt chỉ nhìn một phía, anh đi dần về phía cửa phòng tra tấn.

-Lãnh Chủ. – bọn thuộc hạ cúi rạp người chào Phong.

Phong không nói gì, ngón trỏ chỉ hướng cánh cửa.

Bọn thuộc hạ hiểu ý, lập tức cúi đầu lần 2 sau đó hai tên hai bên nắm lấy cánh cửa mở ra cho Phong bước vào.

Hai tay đút túi, Phong đứng dang chân rộng nhìn 4 tên còn sống sót duy nhất của ngày hôm qua.

Từng tên, từng tên, máu chảy dài trên khuôn mặt, hai con mắt thì bị đánh đến sưng tím cả lên, thân hình toàn là những vết cứa của dao, lâu lâu lại xuất hiện một mảng thịt cháy đen vì những nòng than hồng kia ghim vào người, còn phía dưới chân thì vì bị những đòn roi tra tấn mà lở loét đến kinh người.

-Ta muốn biết, cô gái hôm qua cứu ta. – Phong nhìn thẳng vào mắt bọn chúng nói.

Một tên phun nước miếng thể hiện vẻ bất mãn không khuất phục.

-Tao chính là không nói, dù sao cũng chết, nói cũng ít gì. – Tên đó nhe hàm răng dính đầy máu tươi cười một cách điên dại.

Bọn chúng là những tên lưu lạc trong giang hồ đã lâu, có đau khổ nào chưa nếm, tính mạng đối với chúng vốn dĩ chỉ là rác rưởi từ khi chúng bước chân vào con đường này, bọn chúng biết rõ, có phúc thì hưởng còn không thì…chết.. đơn giản chỉ hai con đường.

Nay rơi vào đây, xem như chỉ có một con đường duy nhất, hắn cũng không muốn trước khi chết lại làm việc thiện, lại ngu gì mà đi nói, thêm hao hơi tổn sức.

Phong nhìn đăm chiêu tên vừa thốt nên lời đó.

Anh bước lại gần, nắm chặt cằm hắn ta ngước lên nhìn vào anh, bàn tay dùng chỉ một chút sức lực mà như muốn bóp gãy xương cằm của hắn.

-Ta rất thích những tên gan dạ như thế này, thật tiếc mày lại chọn nhầm chủ. – Phong gầm lên từng chữ, hơi thở phả ra cái vị lạnh băng của bắc cực.

Tên đó lại cười, mùi máu tanh bay vào mũi Phong, khiến anh khó chịu, máu tên này…thối thật, đúng là những tên rác rưởi.

Phong rút ra khẩu súng ngắn, nhắm vào mắt trái hắn.

-Ta cho mày cơ hội cuối cùng. – Phong đã hết kiên nhẫn đối với những tên hôi thối này rồi.

Đáp lại Phong vẫn là nụ cười điên dại đầy máu me nơi hai hàm răng.

Đoàng….. aaaaaaaaaaaaa

Viên đạn ghim sâu vào mắt trái, máu phún ra từng đợt, hắn rên lên thảm thiết như bị chọc tiết.

Đau đớn như chết đi, những tên bên cạnh lấy làm kinh hãi, bọn chúng đã từng nghe qua, Lãnh Phong vốn là con quỷ máu lạnh, nay mới chứng kiến từng đòn tra tấn dã man này, khiến bọn chúng không muốn tin cũng phải cúi đầu nhận.

Phong hạ khẩu súng xuống, nhìn qua những tên bên cạnh, ánh mắt anh lạnh đến thấu xương, bọn chúng nhìn vào không khỏi khiếp sợ, bọn chúng hiểu rằng nếu không nói ra, sẽ giống như tên được làm vật thí nghiệm kia.

-Cô …ấy… - một tên mập nhất đám run rẫy nói lắp bắp.

-Đồ ngu, cho dù mày nói, hắn cũng không tha cho mày, mày tội gì trước khi chết phải giúp cho kẻ thù. – tên bị bắn lúc nãy hét to lên, hắn đang rất giận vì hành động ngu ngốc của tên này.

Phong chậc lưỡi, thật là..không muốn cũng phải làm thôi.

-Đổ axit vào cái miệng thối của nó. – Phong chĩa tay về phía tên vừa hét.

Rất nhanh chóng, thứ chất lỏng, nóng như nham thạch chảy từ miệng rồi xuống đến dạ dày, nó thiêu đốt con người hắn, mắt hắn trợn ngược lên, răng lưỡi hòa chung với nhau, hắn không còn có thể la lên hay hét bất kì tiếng nào nữa.

Phía dưới bụng hắn lớp da bắt đầu mỏng dần mỏng dần sau đó thì tất cả nội tạng tràn hết ra ngoài, máu lênh láng một vùng, Phong đã biết và chuẩn bị sẵn, anh lui lại phía sau tránh cho máu của tên dơ bẩn đó bắn vào đôi giầy của anh.

Tên đó gục đầu xuống, hắn chết mà không kịp thở ra một lần cuối, mắt chỉ còn tròng trắng.

-Xin …xin…tha…cho…- tên mập thấy hình ảnh kinh hoàng thì giọng nói đứt quãng không nói thành câu.

-Vậy có muốn như hắn? – Phong đút tay lại váo túi, ánh mắt chuyển sang tên mập.

-Tôi nói…cô gái đó, tóc rất dài được buộc gọn lên, do cô ấy đội nón và che mặt nên không thể hình dung ra gương mặt, vai cô ấy, dường như bị thương, lúc cứu ngài, vết thương bị tét ra, nó chảy máu rất nhiều trên chiếc áo trắng mỏng phía bên vai trái.

-Chết tiệt đó không phải là điều tao muốn nghe, - Phong hét lên.

-Còn còn nữa, khi tên Lục chết, tôi đã thấy có một người đàn ông trung niên đến dìu cô gái và cứu ngài lên, trên cổ cô gái, tôi đã thấy có đeo một sợi dây màu đen, mặt dây chuyền…là hình hoa văn…. vì lúc đó tôi còn mơ màng, nên không xác định đó là hình gì.. – mồ hôi hột ứa ra đầy mặt tên mập.

Lời nói hắn khiến tâm trí Phong có chút chấn động, theo như hắn kể, sợi dây rất giống với sợi dây Yên hay giữ, là sợi dây giúp Yên tìm được kẻ đã giết chết Ngoại của Yên.

-Đó là hình gì… - Phong đưa nòng súng nhắm thẳng vào hắn.

-Tôi…tôi đã nói…tôi không nhìn rõ,…tôi đã nói hết những gì nhìn thấy…xin…tha…cho…tôi…- nhìn thấy nòng súng chĩa ngay mình, giọng nói tên mập bắt đầu mềm nhũng ra lắp bắp từng đợt.

Phong hạ súng, anh quăng qua cho tên thuộc hạ, anh hất đầu một cái, tên thuộc hạ hiểu ý liền cúi đầu nghe lệnh, Phong bước ra khỏi căn phòng, cánh cửa đóng lại lập tức trong phòng lại vang lên những tiếng rên la thảm thiết, kèm theo đó là những tiếng trách ai oán.

Tâm trí Phong đang bị đảo lộn, anh phải qua căn phòng của Yên, nếu như sợi dây không có ở đó, chẳng khác nào, cô gái đó…chính là Yên, không phải lần trước cô ấy cũng từng chết đi rồi sống lại hay sao, lời nói tên mập lúc nãy như gieo rắc vào lòng Phong một tia sáng mãnh liệt rằng…Yên vẫn còn sống.

Cánh cửa căn phòng lớn mở ra, mùi hương bay ngay vào mũi, từng kí ức có Yên tràn về, bước chân nhanh chóng hướng về phía bàn mà bước tới, lật tung mọi thứ lên, sợi dây vẫn chưa tìm thấy, Phong chuyển sang tìm những ngăn sách, rồi giường ngũ, phòng tắm, hộc tủ…tất cả điều không thấy.

Phong ngồi thở dốc trên chiếc giường của Yên, mắt anh vô định nhìn ra phía cửa sổ, sau khi hơi thở đều đều lại, anh nhìn sang chiếc gối nằm khi trước của Yên, bàn tay lướt nhẹ qua rồi cầm nó lên, Phong ôm nhẹ vào lòng.

-Tại sao…em cứ trốn tránh ta?, Tiểu Yên, rút cuộc em còn định nhẫn tâm với ta đến khi nào…em còn sống..đúng không?…nhất định em còn sống…ta phải tìm ra em…nhất định ta phải tìm ra em, cho dù lên trời hay xuống biển, lần này em không thoát khỏi ta đâu. – bàn tay Phong siết chặt chiếc gối hơn, ánh mắt hằn lên những tia đau thương và giận dữ.

Bóng dáng cô độc của Phong được ánh nắng chiếu vào bóng anh trải dài khắp căn phòng bừa bộn vừa mới bị anh lật tung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.