Vì ai mà anh như thế? Vì nó ư ? Không, anh không muốn trách nó, vì anh
yêu nó nhiều lắm. Vậy anh đành trách hắn, cái tên Ngô Hoàng chết tiệt
đó, chỉ vì hắn tồn tại trong cuộc đời này nên ông trời cũng trớ trêu
thay. Cho hắn và anh cùng thích một người nhưng để rồi người được chọn
lại là hắn chứ không phải anh.
Anh không tin!? Anh không tin rằng
người như hắn lại có thể yêu Bình Bình, hắn chỉ đang đùa giỡn với trái
tim nhỏ bé mỏng manh ấy. Đúng, hắn chỉ đang coi đây là trò chơi mà
thôi…Bây giờ anh sẽ chứng minh cho Bình Bình thấy những gì nó nghĩ đều
là sai lầm, rằng nó đang đặt niềm tin vô vọng vào một kẻ dối trá đến tận lương tâm…
Thế là anh chạy chậm xe lại và quay xuống:
-Thiên Bình!
-Sao hả anh?
-Kể từ giây phút này, anh chở em đi đâu và làm gì em cũng đều im lặng hết nhá, anh sẽ không làm hại gì em đâu, yên tâm nhé.
-Nhưng mà……
-Im, đã bảo im rồi mà!
-….
***
Thiên Phong lấy điện thoại ra gọi cho tên Ngô Hoàng và đầu dây bên kia bắt máy
-Alô, ai đó?
-Tôi là Thiên Phong, tôi muốn nói chuyện riêng với anh – Thiên Phong giọng nghiêm túc
-Chuyện gì? Bình Bình đâu rồi?
-Khi gặp sẽ biết. Gặp ở đâu thì được?
-Dãy hồ bơi khu tôi sống
-Ok.
Thế là anh phóng xe thật nhanh đến khu villa Ngô Hoàng đang sống, Bình Bình ngồi sau mà cứ lo lắng, sợ hãi. Nhưng nó tin anh Phong sẽ không làm gì
xấu đâu.
Một lát sau nó bắt đầu nhận ra nơi anh đang đến, đó chính
là cái nơi lần đầu tiên nó gặp hoàng tử của đời mình. Ký ức bắt đầu ùa
về làm nó bồi hồi nhớ về cái lần đó, trông hắn thật đáng ghét làm sao
nhưng giờ thì nó cũng yêu luôn cả những ký ức đáng ghét đó rồi.
Ơ ,
như chợt bừng tỉnh, nó mới nhớ là anh Phong lái xe đến đây làm gì? Nó
muốn hỏi anh nhưng mà anh đã bắt nó im lặng, thật là khó xử quá đi. Thôi thì lặng im vậy…
[9:15 PM]
Lòng anh đang dằn xé trước
khoảnh khắc này, rất nhiều thứ cuối cùng mà anh đang muốn níu kéo: cơ
hội, hy vọng, niềm tin, Bình Bình cũng như tình yêu của mình.
Anh
đứng nhìn vào mặt nước, nhìn vào những gợn nước như đang nổi sóng, hình
như sắp có một cơn mưa lớn, có lẽ ông trời cũng đang chuẩn bị trêu đùa
anh lần sau cùng này chăng?
….
Ngô Hoàng bước đi ở phần đối diện phía bên kia, và bắt đầu tiến lại gần Thiên Phong. Anh nắm chặt tay,
mắt anh như dán vào Ngô Hoàng không rời, anh đang cố níu kéo cái niềm
tin cuối cùng để thay đổi tất cả mọi thứ. Nếu thành công anh sẽ có được
Bình Bình, nếu thất bại anh mất tất cả. Giây phút định mệnh này làm anh
cảm thấy khá là tức ngực, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để đối
diện với chúng.
Ngô Hoàng đã bước tới trước mặt anh ta, hắn cảm
thấy anh ta hôm nay thật lạ. Chẳng hiểu anh ta đang có ý đồ gì đây nữa.
Thôi, thây kệ, cũng chẳng có gì phải lo lắng.
-Sao mà nhìn tôi đắm đuối thế? Muốn xin chữ kí nên cất công đến đây àh? – Ngô Hoàng đùa giỡn
-Tôi không hứng thú đùa với anh lúc này. Tôi có một câu chuyện muốn kể cho anh nghe.
-Ồ vậy àh, cứ tự nhiên dù sao tôi cũng đang rảnh. – hắn cười và nhún vai
-……
Thiên Phong đã kết hợp những gì mình đọc thấy trong xấp hồ sơ của chú và câu
chuyện mình được nghe từ Bình Bình kể lại toàn bộ. Từng giọng nói và
từng câu chữ mà anh nói ra như đang mở cửa ký ức xưa của Ngô Hoàng, mang trở lại trong hắn rất nhiều cảm xúc, kỉ niệm và hiện giờ là rất nhiều
câu hỏi. Ngô Hoàng bắt đầu thay đổi thái độ, sắc mặt trở nên nghiêm túc
với cuộc trò chuyện này. Sau khi nghe xong câu chuyện, hắn có vẻ đăm
chiêu, suy nghĩ nhiều thứ và không thể tin được Thiên Phong biết rõ như
vậy.
-Sao nào, câu chuyện vừa rồi có hay không?! – anh chếch miệng, cười đểu một
cái.
-Làm sao anh biết được??? – Hắn quát lên
-Tôi còn một món quà rất thú vị nữa đây? Anh lấy từ trong túi ra chiếc kẹp hình con khỉ ngày nào và đưa lên trước mặt hắn
-Có nhận ra thứ này không? – mặt Thiên Phong nhìn gian hẳn lên .Ngô Hoàng nhìn chằm chằm và vội chụp lấy, nhưng Thiên Phong đã kịp rút tay lại.
-Đưa cho tôi!!! – Ngô Hoàng như ra lệnh
-Cứ từ từ, tôi vẫn chưa nói hết mà.
-Sao anh lại biết và có thứ đó hả? Ai đã đưa cho anh cái này?- hắn nhào tới nắm cổ áo Thiên Phong
-Buông tay ra, nếu không thì đừng trách tôi. – Thiên Phong giật mạnh tay hắn ra
-Anh muốn gì? Nói thẳng ra đi!!!
- Ok, anh phải trả lời một vài câu hỏi đã.
-…..
-Anh có yêu Bình Bình không?
-Điều đó liên quan gì đến anh?
-Ok, tôi đi vậy – Thien Phong quay mặt đi
-Đứng lại,….Tôi yêu Bình Bình, anh vừa lòng chưa?
-Tại sao lại yêu cô ấy, cô ấy có gì hấp dẫn đâu chứ?
-Này, anh ăn nói cho cẩn thận, không được xúc phạm người tôi yêu. – Hắn chỉ
tay vào mặt anh
-Trả lời đi chứ!