-Tình yêu có nhất thiết phải có lý do mới được yêu nhau? Nếu lúc nào
cũng có thể tìm ra lý do để yêu một ai đó thì hẳn ta cũng sẽ tìm ra lý
do để dừng yêu người đó rồi. Tôi không thể nói anh nghe được tại sao tôi lại yêu cô ấy, vì chính tôi cũng đang đi tìm câu trả lời đó.
Tôi chỉ
quan tâm lúc này rằng, tôi luôn nhớ về cô ấy mỗi ngày mỗi giây phút
trong cuộc sống này. Tôi chỉ muốn được gặp cô ấy để nhìn thấy gương mặt
nhỏ nhắn cũng như nụ cười thiên thần đó của lòng tôi, tôi muốn được chọc giận cô ấy vì những khi cô ta nổi cáu làm tôi cảm thấy thú vị và tức
cười…. Nói chung là lúc này đây, trái tim tôi chỉ dành cho một người và
chỉ một người mà thôi, chính là Bình Bình.
-Tại sao không phải là mai sau hay mãi mãi mà chỉ có mỗi lúc này đây?
-Vì .. tôi không thích hứa hay thề yêu một ai đó mãi mãi. Chỉ vì đó là
những lời thề sáo rỗng nhất mà anh có thể phát ra, khi yêu một ai đó anh không thể biết trước ngày mai ngày mốt hay sau này như thế nào. Dẫu cho anh luôn mong rằng chuyện tình của mình sẽ hạnh phúc mãi mãi. Nếu một
mai cả hai phải thật sự rời xa nhau, thì lời thề mãi mãi hay trọn đời
bên nhau sẽ như những nhát dao cứa vào tim, để lại những vết hằn sâu đến tận muôn đời, thời gian sẽ không bao giờ chữa lành nó.
Tôi chỉ có thể
hứa sẽ yêu một ai đó vào từng khoảnh khắc của thời điểm hiện tại, để có
thể trọn vẹn quan tâm họ và yêu thương họ những lúc này, nếu cứ nghĩ về
tương lai, lo về ngày mai quá nhiều tôi sẽ quên mất hiện tại. Tôi chỉ
muốn lời thề gần gũi ngay đây như “ngày mai anh đón em đi ăn nhé” ; “thứ 7 này mình đi coi phim nghen” ; “nếu có thể thì chủ nhật này mình cùng
đi picnic nhé”. Những lời hứa giản đơn như thế thì đem lại hạnh phúc
trọn vẹn hơn là những lời hứa xa vời vô định. Và tôi biết Bình Bình sẽ
không bao giờ hỏi những câu như thế…
-Ok, xem như anh nói đúng.
Vậy thì ký ức xưa kia và người con gái mà anh từng trân trọng trước kia
không còn quan trọng với anh nữa phải không?, nếu thế tôi sẽ thay anh
vứt bỏ nó đi nhé.
Vừa dứt lời, Thiên Phong ném thật mạnh chiếc kẹp
xuống hồ bơi. Lúc này đây trời chợt đổ cơn mưa thật là đúng lúc, những
hạt nước rơi vội vã cùng nhau tạo thành một trận mưa lớn, có lẽ ông trời trêu đùa cả hai người sao?
Ngô Hoàng nhìn thấy chiếc kẹp bay
xuống hồ và mất dạng. Một cách vô thức, hắn không hiểu mình đang làm gì, hắn lao vội xuống nước…Thiên Phong nhìn thấy vậy, anh tìm một chỗ trú
mưa gần đó và mắt hướng ra hồ bơi….
Ở một góc khuất nào đó, có một bóng người tỏ ra vô cùng lo lắng…
Mưa đổ ào từng cơn từng cơn, làm mặt mặt hồ bơi liên khuấy động mạnh mẽ.
Còn ở dưới thì có một người đang cố gắng vật lộn, dưới cái ánh sáng mập
mờ cộng thêm thời tiết như muốn vùi lấp hắn. Hắn cứ phải trồi lên mặt
hồ, để lấy thêm oxi tiếp tục tìm, những lần như thế cơn mưa cứ đập vào
hắn. Rát da mặt, rát cả trái tim hắn, rát luôn cả cái hy vọng tìm kiếm
“mảnh ký ức” xưa…nhưng hắn không bỏ cuộc, hắn tiếp tục như có một động
lực vô hình.
Thiên Phong đứng lặng một chỗ suy nghĩ dưới tiếng
gầm thét của cơn mưa : “tại sao hắn lại lao xuống hồ? Vì hắn vẫn còn nhớ về người xưa sao? Hay vì hắn không thể nào vứt bỏ ký ức đó được? Vậy
nếu xác định được chủ nhân chiếc kẹp thì hắn sẽ bỏ rơi Bình Bình
sao?……”
Và rồi cái niềm tin mà Ngô Hoàng đem theo khi lao xuống
dưới cũng không phản bội lại hắn. Giữa cái tăm tối của hồ bơi, giữa cái
khắc nghiệt của cơn mưa, dường như mọi thứ chỉ muốn hắn gục ngã nhưng
hắn đã tìm thấy vật mình muốn tìm.
Hắn bước lên bờ như muốn chứng
minh với ông trời rằng, không có gì có thể thay đổi được niềm tin của
hắn… Hắn đảo mắt nhìn quanh xem Thiên Phong còn đây hay không, và cặp
mắt ướt nhào vì cơn mưa đã tìm thấy anh ta ở một góc bờ hồ bơi. Ngô
Hoàng bước lại trước mặt anh ta và hét lên rằng :
-Tôi yêu Bình Bình nhưng không có nghĩa tôi vứt bỏ quá khứ của mình. Tôi không quên người
con gái khi xưa, cô ấy vẫn luôn ở trong tim tôi, luôn có một vị trí nhất định và tôi sẽ luôn giữ lại những kỉ niệm của cả hai. Nhưng tôi giữ lại chứ không sống cùng chúng, tôi không phải là kẻ chỉ đắm chìm trong quá
khứ. Lúc này đây tôi đã tìm thấy hiện tại, tương lai và hạnh phúc mà
mình muốn có. Đó chính là Bình Bình, dù cho tôi có tìm được hay biết
người con gái khi ấy là ai và đang ở đâu. Tôi cũng sẽ không thay đổi
tình cảm mình dành cho Bình Bình, tôi sẽ chúc cho cô gái năm xưa được
sống tốt và hạnh phúc. Anh đã hài lòng chưa? Tôi đi đây…
-Anh..anh
không muốn biết ai là chủ nhân chiếc kẹp đó à? – Thiên Phong bắt đầu
khâm phục Ngô Hoàng, anh dần thay đổi những định kiến của mình về hắn…
….
Bất thình lình, một bóng người chạy đến ôm chầm lấy Ngô Hoàng và hét lên
rằng : “người con gái khi xưa chính là em…”. Nước mắt hòa vào mưa, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Giữa cơn mưa có hai con người, có hai trái tim cùng hòa chung một nhịp đập, một tình yêu.
Ngô
Hoàng xoay lưng nhìn Thiên Bình, nước mưa làm nhòe đôi mắt hắn cỡ nào
cũng không thể thay đổi hình ảnh của người mình yêu. “Ơ…sao lại là em?”. Hắn quay mặt sang nhìn Thiên Phong, tỏ ý muốn xác thực lại. Thiên Phong cúi đầu xuống và nhìn hướng khác, như cũng nhằm ý thừa nhận.
Hắn thoáng ngạc nhiên, một niềm ngạc nhiên hạnh phúc nhất đời mình, ôm chầm lấy Bình Bình hơn và họ đã trao nhau nụ hôn trọn vẹn yêu thương dưới
cơn mưa tình yêu…… Tất cả cảm xúc của cả hai lúc này cùng nhau vẽ lên
một bức tranh vô cùng đẹp đẽ, trong sáng và lãng mạn.
….
Cả hai dìu nhau vô chỗ trú mưa, lúc này Bình Bình tựa vào vai Ngô Hoàng mà nói lòng mình :
-Anh biết không? Em đã đứng coi cả hai người nói chuyện rất lâu rồi…Những
lời của anh làm em cảm thấy hạnh phúc vô cùng, em như muốn chạy đến ngay lúc đó nhưng rồi câu hỏi của anh Phong liên quan đến quá khứ của anh đã làm em chùn bước.
Và sự thật thì em cũng mới biết cả hai chúng ta chính là những nhân vật chính của ngày xưa đó. Ông trời thật là khéo sắp đặt
anh nhỉ, anh có biết không khi nhìn thấy cảnh anh lao xuống nước mà lòng em thắt lại. Em đã lao ra muốn nhảy xuống để đến bên anh, nhưng anh
Phong đã ra hiệu cho em dừng lại.
-Ùm, bây giờ thì những điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi. Anh rất bất
ngờ và vui mừng khi cô bé “móm” ngày xưa chính là em – Ngô Hoàng hôn lên trán nó
-…….