Thái Vy nhàn nhạt mím môi, phần bụng của cô đã nhô lên cao, thỉnh thoảng cô còn cảm nhận được con của cô đạp rất mạnh. Thân thể của cô cô biết sẽ chống đỡ được hay không. Bàn tay chạm đến chiếc điện thoại, vào danh bạ chọn tìm kiếm Tống Bảo.
Cô nói đôi ba câu, bên kia lập tức đồng ý sẽ đến ngay. Tay của cô tiếp tục lùng xục tìm quyển vở và cái bút. Nếu không chắc chắn tốt nhất nên chuẩn bị sẵn...
Cô chậm rãi viết lên mặt giấy, chốc chốc lại xé gập gọn tờ giấy đút vào phong thư, sau đó viết tên của từng người lên vỏ thư.
Tin thời sự vừa hay bắt đầu, “Người có mức án cao nhất chính là Đồng Thời, sau mấy tháng mở tòa án phán xét nay đã quyết định khung hình phạt cao nhất chính là tử hình, mọi tội ác của ông ta tạo nên sẽ được pháp luật VN thực thi trừng phạt! Trong vòng một tháng nữa....”
Hình ảnh người đàn ông già nua hiện trên tivi, khuôn mặt không cảm xúc.
Thái Vy cụm mắt cầm điều khiển tắt tivi. Trong phòng bệnh ngoài hai cái giường còn có một cái bàn nhỏ bên trên có một sấp giấy tờ dày cộp của Nam Cường, mới đây thôi anh cũng bù đầu về nó, bên kia có biến nên anh đã đi khảo sát một lúc, vừa hay cho cô.
Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền đến.
“Vào đi.”
Tống Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, mãi một lúc sau một người phụ nữ trung niên mới bước vào. Thái Vy rất ghét bà ta, nhưng chuyện gì đến cũng phải đối mặt. Tống Bảo và Tống Thư đã ngồi xuống ghế.
“Chị thế nào?” Tống Bảo không ở bệnh viện này nên không thể theo dõi và biết được tình hình của Thái Vy.
Nhìn khuôn mặt hơi gầy của cô, nhưng thần sắc vẫn rất tốt. Sát khí từ trên người của cô phóng ra làm cậu rát hết cả mặt huống hồ là mẹ của cậu.
“Cũng tạm.” Thái Vy khẽ chạm vào phần bụng nhô lên của mình. Em bé rất tốt lúc này lại đạp một cái, tâm tình của cô có chút vui.
Đôi mắt xanh nhìn Tống Thư, khuôn mặt bà ta đang hốt hoảng khi nhìn vào phần bụng của cô.
“Cháu có thai?!” Không thể tin nổi...
Thái Vy đảo mắt nhìn sang Tống Bảo không để ý câu nói của bà ta, “Mặc dù chị không muốn nhưng chuyện gì cũng phải ra chuyện đấy. Em đổi sang họ Thái đi, đến lúc quy nhận tổ tông rồi.
Có những chuyện...”
Tống Thư lập tức ngắt lời, “Cháu chấp nhận thằng bé rồi ư?” Bà lúc này đỏ mắt trong đầu hiện lên một nghìn chữ không thể tin được chồng chéo lên nhau.
“Đừng ngắt lời của tôi.” Tống Thư thu liễm lại ngay lập tức, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh không dám nói gì nữa.
“Có những chuyện bắt buộc phải xác thực ngay bây giờ. Em có hai lựa chọn.
Thứ nhất, quy nhận tổ tiên đổi tên thành Thái Bảo và phải chịu trách nhiệm hương khói nhưng về phần bà ta sẽ có thể ở nhà tổ, nhưng không được vào dòng họ Thái, cũng giống như việc nếu bà ta chết vì tuổi già cũng không được thờ nhang khói gì ở trong nhà họ Thái, đồng nghĩa với việc liên quan đến bà ta sẽ không được xuất hiện ở trong nhà tổ, mồ mả cũng phải cách xa đặc biệt là phải cách xa bố và mẹ của chị.
Thứ hai, không gì cả, không nhận nhận họ hàng không chị em gì hết. Coi như không có chuyện này, em là Tống Bảo thì mãi mãi vẫn là Tống Bảo không có liên quan đến nhà họ Thái và không có quan hệ gì với Thái Vy này.”
Thái Vy bình thản như trút được một gánh nặng to lớn ở trên vai, cô vươn tay lấy cốc nước từ từ uống một ngụm nhỏ. Tống Thư nghe xong ngay lập tức đứng dậy, “Nó chọn phương án một, cô cũng nguyện ý đây chính là kết cục mà cô nên nhận.”
Tống Bảo lập tức kéo tay mẹ mình, “Mẹ!”
“Mày phải nghe chị mày, đấy là tốt cho mày, tao tự làm tự chịu con bé làm như vậy với tao là quá nhân nhượng rồi!”
Thái Vy cau mày thấy phản ứng của bà ta hơi quá với dự đoán, “Bà yên tâm, con này còn sống hay như nào bà đừng mong bước vào gia phả nhà họ Thái danh ngôn chính thuận, hay chỉ là một danh hiệu nhỏ bé là mẹ ruột của Tống Bảo, tốt nhất là bà bỏ ngay cái suy nghĩ lươn lẹo đấy đi.”
Cô đọc được bài ẩn từ sâu trong mắt của bà ta, Tống Thư chột dạ, mặt mày tái nhợt không dám nói gì nữa. Thực sự một thoáng nghĩ đến sự việc kia không ngờ Thái Vy có thể đọc ra được.
“Thôi nào, không làm được điều kiện của lựa chọn thứ nhất thì thôi chọn lựa chọn thứ hai, bản thân tôi cũng đỡ phải nát đầu.”
Tống Thư đương nhiên nào chịu, giật giật áo của con mình. Bà tính kế đủ mọi đường kể từ khi ngủ được với Thái Hoàng đương nhiên sắp được bước chân vào nơi mình mong ước nhất làm sao mà chịu được.
“Tống Thư bà không hiểu thế nào là liêm sỉ sao?” Dục vọng của một người thực sự rất rất lớn, lớn đến mức bọn họ có phát điên cũng phải đoạt được...
Tống Bảo cụp mắt khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy nhìn Thái Vy, mẹ của cậu từ ngày đấy thực sự là thay đổi 180° không còn như trước chỉ khuyên cậu nhanh nhanh bảo cô nhận em để cho cậu quy nhận tổ tông.
Đương nhiên sau cùng vẫn chính là phương án một, Tống Bảo cảm thấy rất hổ thẹn với Thái Vy.
“Con bé đó mang thai, nếu giống với mẹ của nó chắc chắn...”
“Mẹ!” Giọng nói giận giữ của Tống Bảo truyền đến, tại sao mẹ của cậu lại có thể nói ra những điều khốn kiếp đến vậy... không còn một chút liêm sỉ nào...
“Mày im đi, nếu mà đúng như thế thật thì đừng hòng ai cản mẹ!” Tống Thư nhếch miệng cười. Lòng của Tống Bảo nguội lạnh không còn gì để nói với bà ta. Tại sao mình lại có một người mẹ như vậy?!
À còn một chuyện, cậu từ Tống Bảo sang Thái Bảo rồi, bỏ mặc bà ta cậu đi trước một đoạn dài cảm giác rất thư thái.
Hai người kia vừa rời đi Nam Cường đã quay lại trên tay cầm một đống đồ ăn thức uống. Nhìn khuôn mặt chán nản của cô, hai mày như được nối liền vào nhau trông có buồn cười không.
“Ai chọc em thế.” Nam Cường thành thạo mở cửa tủ pha sữa bột cho Thái Vy uống. Cô phụng phịu khịt mũi một cái, “Em ghét con mẹ không có liêm sỉ đó.”
“Ai?”
“Tống Thư.”
Nam Cường lập tức khó chịu, “Bà ta dám đến đây?”
“Em gọi đến.”
Nam Cường lại nhíu mày, đưa cốc sữa cho Thái Vy nhiệt độ vừa đủ uống rất ngon. Ngón tay của cô chọc vào lông mày của anh, tâm tình khó chịu lập tức vui vẻ.
“Uống hết đi, thèm ăn cái gì không anh mua cho.”
“Thèm á, em muốn ăn xoài dầm, chua một tí đừng như lần trước chả có vị gì cả.” Cô một hơi uống sạch cốc sữa, Nam Cường lại lấy áo càm chìa khóa xe ừ một tiếng sau đó hôn vào môi của cô lập tức xoay người đi mua.
Anh không nói nhưng mọi hành động đều biểu thị hết rồi. Thái Vy như được ăn một hũ mật lớn. Nay anh đi mua nhỉ, lần trước đều sai người mà, chắc nay có việc đột xuất thật mọi người đều bận. Thôi thì cũng vừa hay có người cô cần phải gặp.
Một lúc sau Đồng Khởi và Đồng Chi xuất hiện. Bọn họ không kinh ngạc với cái bụng lớn của cô, bởi bọn họ đều cho người theo dõi sát sao để bảo vệ sự an toàn của cô. Hiện tại họ cũng rất rảnh rỗi, Điểu tan rã tính đến nay đã được mấy tháng, ông của họ cũng đã vào tù và đang đợi ngày xử tử, hiện tại bọn họ đều làm mọi cách nhưng không khả thi. Nhớ lại khuôn mặt của ông, ông chỉ cười bảo hai người không có tội gì cả mình ông gánh là được rồi, nếu không có việc gì làm để ý Thái Vy giúp ông là được.
Ngồi được một lúc, Mặc Hành thở hổn hển đi đến, cậu ta kéo cà vạt ngồi phịch lên giường.
“Ôi công chúa, công chúa có biết hoàng tử đang sai tôi làm việc gì không? Rồi công chúa lại sai tôi đến gặp công chúa là sao?” Mặc Hành khó chịu nói, từ sau khi bị Nam Cường dí súng vào thái dương bắt con gián Mặc Hành nằm vùng của Điểu thì giờ đây cậu ta đã là người có thể tin tưởng được. Hiện tại đang tranh chức một trong bốn công sự được tín nhiệm nhất của anh.
Mặc Hành là một con cáo tham lam, nay đây mai đó là chuyện thường, cậu ta rất khôn ngoan có thể đánh hơi ra được nơi nguy hiểm. Nói cậu ta là một con cáo không sai một chút nào. Con cáo này không thể tin tưởng được nhưng...
“Chết tiệt, từ bao giờ mình lại thích mách lẻo và trung thành thế này?”
Thái Vy nhếch miệng cười, “Thế hoàng tử sai cậu làm việc gì, nếu cậu không muốn làm công chúa tôi đây sẽ bảo hoàng tử giúp cậu.”
Mặc Hành bĩu môi cười lạnh, có mà sau khi cô nói xong Nam Cường chắc chắn trảm cậu thì có.
“Lâu lắm không gặp khỏe chứ?” Mặc Hành bỏ qua Thái Vy vỗ vai Đồng Chi nhưng ngay sau đó Đồng Khởi liền tét mạnh một vào cánh tay đó.
“Không lạc đề nữa, tôi cần có một hẹn với chủ tịch nước càng sớm càng tốt.”
Mặt Mặc Hành lại xanh xanh đỏ đỏ. Cả ba người đều nhìn cậu.
“Công chúa cô có biết là nó khó thế nào không? Huống hồ ông ta còn mới lên chức.”
“Tôi biết rất khó nhưng những việc như này tôi biết anh sẽ làm được.”
Mặc Hành đương nhiên là không chịu rồi, “Tôi không làm được, khó lắm, chịu thôi.”
Đôi mắt xanh cau lại, sát khí tỏa ra như một mệnh lệnh tuyệt đối không được từ chối. Mặc Hành liếm môi.
“Biết là khó nhưng là cậu thì sẽ được, đừng nói nữa thay vì nói ở đây cậu có thể đi làm được rồi.” Mặc Hành cắn răng rời khỏi phòng, bởi không làm gì được và không còn cách nào khác.
“Vy!!! Là thật sao.” Đồng Chi vui đến mức chảy nước mắt.
“Ừ.” Suy cho cùng vẫn là người thân ruột thịt không thể bỏ được nhau, cô không liệu mình có thể an toàn sinh đứa bé ra không nhưng... những điều cô có thể làm được thì cô sẽ làm hết sức tránh trường hợp nó xảy ra quá muộn sẽ là tiếc nối khôn cùng...
Còn hơn 20 ngày nữa vẫn còn kịp!
...
Mặc Hành, Đồng Chi và Đồng Khởi đứng ngay sau Thái Vy, cô lúc này đã an tọa trên ghế. Trước mặt là vị lãnh đạo cả đất nước...
Cô đẩy tờ giấy lên tờ giấy giảm án, từ tử hình xuống chung thân. Ngài đây đương nhiên không muốn kí một chút nào hết, đương thời đối thủ kia hại ông bao nhiêu, nay ông ta bị thế đáng lắm ông rất hả hê nhưng ngồi chưa vững vị trí này thì cháu của ông ta đến, và tiểu gia hỏa này cũng không phải loại dễ chọc, đằng sau cô là hai à không ba gia tộc lớn mạnh chống lưng không ai dám đắc tội.
“Cháu biết ngài hiểu. Ngài nên kí đi, cháu không muốn mất dĩ hòa vi quý giữa ngài và gia đình của tôi đâu ạ.” Một nụ cười làm ngài đây ớn lạnh. Uy hiếp trắng trợn như thế ngài đây dám sao?
Bút cầm trên tay, một nét chữ kí của chủ tịch nước và con dấu nặng nghìn đô in xuống giấy. Thái Vy nở một nụ cười. Đồng Chi nhanh chóng kẹp vào tập tài liệu.
“Cảm ơn ngài, sau này nếu có việc nhờ hãy gọi cho tôi, tôi sẽ giúp hết sức.”
Bốn người vừa rời khỏi, ông liền ném ly thủy tinh vào cửa gỗ tiếng choang một cái những vệ sĩ đã xông vào ngay lập tức chỉ sợ ngài đây có mệnh hệ gì.
“Mẹ kiếp!” Ông thề là ông không trôi được cục tức này nhưng ông phải nuốt trôi thôi chứ không còn cách nào khác.
Nam Cường mặt nổi gân canh đi đến tòa nhà trắng quốc hội đi được nửa đường bốn người đã đi ra đến cửa.
Người cần đánh đầu tiên là Mặc Hành! Nhưng Thái Vy lập tức cau mày ôm bụng chậm rãi ngồi xuống măt trắng bệch. Làm tim của Nam Cường suýt chút nữa nổ tung.
Anh mới bế cô lên thì lúc này cô lại cười, lòng anh thấp thỏm không yên.
“Trời ạ!”
“Con nó vừa đạp mạnh quá nên em hơi hoảng...” Thái Vy ôm cổ nịnh nọt Nam Cường chắc anh đang bực vì vụ để giấy viết chữ to đùng: “EM ĐẾN GẶP CHỦ TỊCH NƯỚC MỘT LÁT!”
Nam Cường bây giờ triệt để ghét đứa con này! Thái Vy bỗng có cảm giác lạ sau lưng một luồng ấm áp hiện hữu tuy chưa gặp bao giờ nhưng chắc chắn là tốt!
“Đi nhanh lên, em muốn đi siêu âm.”
“Được, vừa mới siêu âm mà?”
“Làm lần nữa cho chắc.”
“Ừ.”
Ba người kia có chút mù mắt, Mặc Hành cùng Đồng Chi lập tức đến tòa án nhân dân tối cao còn Đồng Khởi phải đưa công chúa và hoàng tử đến bệnh viện.
Sau khi nhận kết quả siêu âm niềm vui nhân hai. Cô mang thai song sinh! Một cảm giác rất tuyệt vời! Còn Nam Cường lại méo mặt, tại sao, tại sao lại thế sao phát hiện muộn thế này? Thế là cô phải chịu đau gấp đôi kèm theo nguy hiểm gấp đôi à?
...
Một ngày rất bình thường, Thái Vy rất ổn, nhưng lại có chuyện, đây là mới là tháng thứ tám...
Mọi người đều ở ngoài phòng sinh. Có mình Nam Cường được vào trong. Anh sợ, rất rất sợ, tại sao lại thành thế này trong khi tất cả đều đang rất tốt đẹp hay sao...
Những đội ngũ bác sĩ hàng đầu được mời đến tránh những sai sót nhỏ nhất xảy ra. Thanh Dung cũng ở trong bình tĩnh nhìn Thái Vy.
“Anh ngốc thế cuống cái gì, xem có chán không?” Thái Vy nhịn đau nói với anh mấy câu, nước ối của cô vừa nãy đã bị vỡ.
Anh không trả lời, “Hứa với em, nếu có chuyện xảy ra thật, anh đặt hai con lên hàng đầu nhé, phải đặt hai con lên hàng đầu! Không được ghét bỏ hai đứa nó...”
“Em im ngay, mồm nói linh tinh! Em sẽ không có vấn đề gì, em phải sống mà chăm hai thằng quỷ ấy!”
“Đúng rồi em phải sống, không thì tài sản mỏ vàng của em sẽ lấy người khác mất.”
“Đừng lo, nếu em mở mắt khi kết thúc anh đi sang tên hết tài sản của anh ngay và luôn người của anh cũng cho em luôn được không? Thái Vy em nhất định phải giữ lời, tài sản của em tất, tất cả là của em!”
“Được quân t...ử nhất ngôn, tứ mã... nan truy!”
Các bác sĩ có chút buồn cười, vào cửa sinh tử lại bàn chuyện chia tài sản, cặp đôi này quá thú vị rồi. Ngay sau đó cô liền đi vào hôn mê do tác dụng của thuốc mê. Cô đẻ mổ nên là...
Bàn tay của cô siết chặt lấy tay của anh, anh cũng siết chặt lấy tay cô như truyền hết mọi sinh lực vào người cô vậy.
...
Tiếng trẻ con khóc vang lên, hai thằng nhóc lần lượt chui ra, được Thanh Dung bọc khăn tỉ mỉ đỡ lấy.
Nhưng cũng chính là lúc sản phụ nguy kịch, những số liệu lập tức lên xuống chập trờn, Nam Cường lúc này không quan tâm gì cả tai anh nghe không lọt một chữ gì.
“Không ổn, đưa cho tôi máy kích tim.” Động tác của bác sĩ rất nhanh gọn không một kẽ hở.
Anh chỉ có một nguyện vọng, Thái Vy sẽ sống với anh hết đời còn lại. Cô phải sống để còn mặc váy cưới, bọn họ còn chưa làm đám cưới đâu.
“An toàn, sản phụ đã an toàn!”
Giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, Nam Cường lúc này đây đã rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào mu bàn tay của Thái Vy.
Bàn tay phải không biết từ lúc nào đã được đeo nhẫn, một chiếc nhẫn tinh xảo.
“Làm tốt lắm, vợ của anh!”
Giờ phút này lòng anh mới hạ xuống, anh chậm rãi hôn lên mu bàn tay của cô.
Kết thúc rồi.
...
Mười hai tiếng sau,
“Mộ, chúng nó đang yêu không này.” Diệp Mạc bế anh lớn ra trước, ông Tước đang bế đứa em còn lại, cả hai đều là con trai.
Nam Cường mắt điếc tai ngơ không thèm nhìn một giây nào hết, ghét bỏ ra mặt. Giờ phút này anh chỉ chờ cô tỉnh.
Tay của cô khẽ động, đôi mắt xanh mở ra, Thái Vy mất mấy hồi mới nhìn rõ vết thương ở bụng chưa đau có lẽ chưa hết thuốc tê.
“Em tỉnh rồi!” Tảng đá trong lòng anh lúc này mới lăn ra chỗ khác.
“Con...con...đâu?” Nam Cường có chút bực, tại sao cô lại không hỏi anh trước?
Hai thằng được bế đặt bên cạnh cô, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt kháu khỉnh của cả hai. Một nụ cười mãn nguyện nở trên mặt cô.
“Anh kiểm tra mắt của hai đứa nó chưa, xem màu gì?”
“Nghe mẹ bảo đều màu xanh hết.”
“May...quá...hai màu mắt thì chết...”
“Anh ôm con đi...xem nào.” Thái Vy nhìn khuôn mặt ghét bỏ của anh có chút buồn cười.
“Không thích.”
“Con của anh đấy.”
“Xấu, da nhăn như khỉ không thích!”
Thái Vy lập tức cáu, trừng mắt với anh. Nam Cường miễn cưỡng bế một đứa lên, Diệp Mạc không trông đợi vào con trai của mình lên phải điều chỉnh hết sức cẩn thận mới cho anh ôm đứa bé.
Nhưng nào ngờ vừa nãy ngoan ơi là ngoan vừa vào tay anh một cái liền khóc oa oa, làm cả đứa kia cũng khóc theo.
“Đúng là chả được cái tích sự gì!” Diệp Mạc ghét bỏ ôm lấy cháu trai, “Ngoan, ngoan bà thương.”
Thái Vy cười, Nam Mộ đi vào ôm lấy đứa đang khóc còn lại.
Nhân lúc mọi người tập trung vào hai thằng quỷ kia Nam Cường liền hôn vào môi của Thái Vy một cái.
“Cảm ơn em, đã vất vả rồi!”
Cô lúc này đỏ mắt cố hết sức đưa tay kéo cô áo anh lại, rướn người hôn trả anh một cái.
“Ừ.” Cô mỉm cười, thực sự mọi chuyện cô cố gắng đến bây giờ rất xứng đáng, hai đứa nhóc này là con của cô và anh. Cảm ơn bố và mẹ hai người đều không rời bỏ con mà ở bên con vào giây phút sinh tử vừa rồi... Ngón áp út tay phải có chút khó chịu, Thái Vy nhìn chiếc nhẫn rồi ngẩn ngơ, đôi mắt xanh đảo qua bàn tay trái của anh, đều cùng là một loại. Thật là tốt quá đi.
HẾT