Anh vệ sĩ nằm gục dưới đất, còn người ở vườn hoa kia đã không còn bóng dáng. Ông Lê cố giữ bình tĩnh đi đến nhìn quanh một hồi, chỉ thấy trên ghế có chiếc kẹp tóc của Kỉ Tư Thiên sáng nay hí hửng đeo ở trên xe nay chỉ thấy kẹp tóc còn lại người đã mất tăm.
Lòng của ông dậy sóng, cũng không giữ được bình tĩnh, chỉ sợ rằng hai cô bé sẽ xảy ra chuyện thật. Ngàn vạn lần trách bản thân! Tại sao lúc đấy ông không đi cùng hai cô chứ, Tống Bảo từ xa xa đi đến thấy người vệ sĩ nằm trên đất thì lập tức chạy đến, vẻ mặt khó chịu của ông Lê đã hiện lên không cần nói cũng biết, hai người kia đi đâu rồi.
“Ông chủ, cô chủ...bị...bị bắt cóc rồi.”
Nam Mộ ở đầu dây bên kia lập tức phun ngụm nước chè đang uống ra, Diệp Mạc đưa mắt nhìn chồng mình.
“Cái gì?” Giọng Nam Mộ rống lên ngập tràn sát khí.
“Là do tôi, tôi xin lỗi vì đã không thể làm tròn trách nhiệm, xin ông chủ cứ trừng phạt thích đáng.” Ông Lê chính trực nói một giọng rất nghiêm túc, là do ông nên hai cô bé mới... Do ông chủ quan, chỉ mang theo một người vệ sĩ.
“Đợi tôi, tôi sẽ đến.”
Diệp Mạc không biết vì điều gì lại làm chồng mình tức giận đến thế, chén trà để ở mép bàn lúc bà lướt qua không may lại làm rơi nó, cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ lại, bà đã bị đứt tay, không biết trúng chỗ gì máu chảy ra khá nhanh. Từng giọt máu đào rơi xuống làm Nam Mộ hốt hoảng.
“Không sao, vết thương nhỏ không đáng lo. Vừa rồi ai gọi thế?”
Nam Mộ không nói, kéo tay vợ mình đi đến nhà xe, một tốc độ nhanh nhất để đi đến bệnh viện. Phong ba bão táp lại chuẩn bị đến nữa rồi.
Thái Vy lần này mà xảy ra chuyện gì nữa Thái Hoàng chắc chắn sẽ không tha cho ông. Ông nhàn nhạt nhớ lại viễn cảnh hấp hối của Thái Hoàng. Vết thương quá sâu mất rất nhiều máu, không còn cách nào để cứu vãn...
“...Không cần dùng vẻ mặt đó, tôi cũng biết chuyện này sẽ tới.” Thái Hoàng vì đau nên nói rất nhỏ thở liên tục.
Nam Mộ không hiểu tại sao lần này ông ấy lại liều mạng đến thế để làm cái gì, “Con bé sẽ khóc, khóc thương tâm lắm...”
Thái Hoàng chỉ nhoẻn miệng cười điều này càng làm lòng của Nam Mộ chua chát hơn, ông thở một cách khó nhọc, “Không còn cách nào khác cả... Vậy nên tôi mới phải nhờ cậu...”
Kỉ Chính đỏ mắt nhìn Thái Hoàng, “Anh phải sống với con bé chứ, anh mới về được có mấy ngày mà....”
Thái Hoàng nheo mắt nhìn Kỉ Chính, “...Anh hết thời gian rồi...cả vết thương này cũng đành do số phận thôi.”
Ông đưa tay khó nhọc Nam Mộ cứng rắn cầm lấy, ông thở không nổi dùng hơi sức cuối cùng nắm chặt lấy tay của Nam Mộ như truyền một sức bình sinh cuối cùng đến trái tim của Nam Mộ.
“...Con...gái...tôi...nhờ cậu và Mạc.... chăm sóc nhé, nó mà có mệnh hệ gì tôi có làm ma cũng không tha cho cậu!”
Nam Mộ đỏ hoe mắt gật đầu đáp: “Được!”
Thái Hoàng lúc này mới nhoẻn miệng cười từ từ nhắm mắt lẩm bẩm một câu nói: “Ái à, đã để em phải đợi lâu rồi....”
...
“Anh nói sao?”
“Em bình tĩnh, phải đến rồi mới biết được.” Điện thoại được áp vào tai, ra lệnh chi đầu giây bên kia.
“Tập hợp tất cả đến bệnh viện Bạch Mai, dừng mọi hoạt động, càng nhanh càng tốt, đây là trường hợp khẩn cấp!” Trợ lí của Nam Mộ lạnh gáy, mở bộ đàm trực thuật lại câu nói vừa rồi của ông.
Một đoàn xe nối đuôi nhau đi đến, thực sự rất hoành tráng.
...
Đám Nam Cường không hiểu vì sao lại biết cuối cùng, ba chiếc siêu xe trên đại lộ như quái thú lượn lách làm người đi đường sợ hãi. Một cú điện thoại, xe cảnh sát dẫn đường, cả ba chiếc xe thuộc hộ ưu tiên gầm rú chạy thẳng một mạnh không còn gì cản trở. Tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, kèm theo tiếng quát tháo dẹp đường cho các anh đi của cảnh sát.
“Tôi đã điều người rồi, có chuyện quan trọng thế à.” Trần Trí Viễn ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng bình thản nói.
Nam Cường lòng như bị thiêu đốt chỉ lạnh nhạt đáp một câu: “Cảm ơn cậu, có dịp tôi sẽ mời cậu một bữa.”
“Được!”
...
Mẹ của Kỉ Tư Thiên sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu, nhịn mãi cố nén nước mắt ngược vào trong, nhưng khi chồng mình đến đều kìm không nổi.
“Có tin tức mới chưa anh.” Kỉ Chính lòng cũng không hoảng kém vợ trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh.
Trong bệnh viện lớn, từng tốp từng tốp người quần áo vest đen đi tra hỏi chút một, tất cả cá thông tin được chuyển đến. Bọn bắt cóc này làm việc rất chuyên nghiệp không thể tìm ra được manh mối nhanh được.
Rất khoa trương, khoa trương một cách khủng khiếp, lần lượt cấp dưới lớn bé của Phi Long đều có mặt. Làm cả cái bệnh viện rúng động, những cán bộ cấp cao đều đi đến để xử lí. Nhưng hình ảnh nhìn thấy từng người từng người một trong căn phòng này đều cảm thấy nghẹn thở.
Bọn họ có chút sợ nhưng không có nghĩa là không dám nói lại, miệng khô khốc chuẩn bị nói thì cánh cửa lại được mở ra. Long Thiên Tức cùng con trai và cháu trai đi đến, nhà đầu tư cổ phần số một xuất hiện, chỉ cần phật ý ngài đây chắc chắn sẽ...
“A chủ tịch Long!”
Cửa lại được mở ra, Nam Cường cùng hội Mễ Tư đi đến hùng hùng hổ hổ, biết gì không nên động nhất không? Chính là không nên gây thù hằn gì với đám thanh niên loi choi này.
Trợ lí của Nam Mộ đi đến giải thích sơ lược cho đám cán bộ cấp cao này, mặt của bọn họ đều tái.
“Cái gì, cháu gái ngài chủ tịch bị bắt cóc ở bệnh viện chúng tôi sao? Không thể nào an ninh ở đây chắc chắn được bảo đản tuyệt đối!”
Ánh mặt giận giữ của Nam Mộ truyền đến. Làm tên cán bộ ngập chặt miệng lại luôn, ông ta cảm thấy trán của mình đang chảy mồ hôi một cách như mưa.
“Phiền các anh huy động bảo vệ điều tra giúp tôi, con bé có chuyện gì tôi đảm bảo sẽ không nương tay.” Long Thiên Tước nhẹ nhàng nói nhưng câu nói nhẹ nhàng này thực sự như một quả bom nổ bùm trong lòng đám cán bộ cấp cao này. Lập tức rút lui truyền lệnh một cách cáu gắt.
Thể lực hơn người, anh vệ sĩ đã tỉnh lại trước dự đoán. Nhưng mồ hôi lạnh lại chảy, các vị đại thần đang vây quanh anh ta.
“Cô chủ Kỉ không cho tôi đến gần bảo rằng cần tâm sự chuyện con gái với cô chủ Thái. Nên tôi chỉ đứng đó ước chừng 100m.
Sau đó một đám người già mặc quần áo bệnh nhân vây quanh tôi hỏi mấy câu nhớ nhẩn, sau đó một đám người cũng mặc quần áo bệnh nhân tiến đến gần hai người họ, lúc tôi chuẩn bị đẩy đám người kia ra thì đã bị bọn chúng tiêm thuốc mê vào bắp tay....”
Mấy chục đôi mắt trừng anh anh cản thấy bản thân như chuẩn bị bỏ vào lò nướng nướng trực tiếp...
“Lỗi do tôi...” Ông Lê đi đến chắn trước người của anh vệ sĩ nhận lỗi. Mọi người ai nấy đều thở dài, tất cả cũng đều trách bản thân hết.
Bọn bắt cóc này chính là nhằm vào đối tượng từ lâu, lên kế hoạch và xử lí con mồi. Nhưng cũng không biết con mồi lần này là Kỉ Tư Thiên hay Thái Vy? Camera dám sát đều bị che khuất hết một cách chuyên nghiệp.
Mấy trăm người lùng sục cả ngày cuối cùng cũng có manh mối từ một ông chú mắc bệnh tim.
Trùng hợp lúc đấy ông đang chụp ảnh, nên lờ mờ phóng to lên có thể thấy được loại xe bọn chúng đi.
“Tôi cũng không để ý lắm vì bọn họ mặc quần áo bệnh nhân. Mà tất cả đồng loạt khênh hai cái cán người nằm vào trong xe, tôi cũng chỉ nghĩ là chuyển viện. Theo hướng quốc lộ 1A. Sau đấy thì tôi quay vào phòng rồi.”
...
Mùi ẩm mốc sộc lên mũi, mùi cống rãnh hôi thối làm Thái Vy bừng tỉnh. Do tay bị gãy nên bọn chúng bỏ ngược tay còn lại của cô áp ra sau lưng, rất đau, không thể cự quậy nổi. Kỉ Tư Thiên vẫn gục trong lòng của cô hay tay con bé bị trói chặt chẽ.
Đôi mắt xanh mờ mịt nhìn quanh, đều là các cô gái thiếu nữ độ tuổi từ 13 cho đến 20 hoặc nhiều hơn như cô đây. Vẻ mặt ai nấy đều khiếp sợ, nhan sắc đều đẹp ngồi bất động như một con búp bê.
Mấy hôm trước cô có xem thời sự tin tức đưa về vụ bắt cóc này cũng rất nóng không ngờ lại có thể xảy ra trên người mình...
“...Cho hỏi mọi người ở đây bao lâu rồi?”
Không có tiếng đáp lại, lục đục mãi một cô gái xinh xắn tóc tết bím dựa đầu vào tường đáp: “Tôi ở đây lâu nhất đã được một tháng rồi...”
Một tháng cơ à... Thái Vy gật đầu, không trả lời. Lúc này Kỉ Tư Thiên mới lờ mờ mở mắt, sau đó chính là khóc toáng lên.
“Chị ơi... chị ơi....”
Cánh cửa được mở ra, một tên đàn ông đạp mạnh vào cửa lớn tiếng quát tháo, “Câm mồm, suốt ngày khóc lóc chúng mày không biết chán à.”
Kỉ Tư Thiên ôm lấy Thái Vy ngậm chặt miệng không dám ho he gì nữa.
“Lô hàng này bao giờ xuất?” Tiếng của người đàn ông từ phía xa truyền đến.
“Thứ năm tuần này, lô cuối đấy, đều là hàng thượng hạng. Sau trận này nếu ông ta thuận lợi leo lên vị trí kia thì chúng ta sẽ thỏa sức tung hành rồi.”
“Tao biết rồi, mày be bé cái mồm thôi, đêm thứ năm này phải cận trọng, chuyến cuối làm ăn tốt vào.”
Đầu óc Thái Vy lập tức hiểu, người bảo kê bọn này chắc chắn đang tranh cử quốc hội, nên thời gian tới bọn chúng sẽ không làm nữa giờ bọn cô có thể gọi là lô hàng cuối.
“Đi đâu, bọn chúng đưa chị và em đi đâu?” Kỉ Tư Thiên thút thít trong lòng Thái Vy.
Tên kia lại ngó vào đáp một câu xanh rờn: “Bán mày cho người ta làm vợ, hoặc bán nội tạng, tùy sở thích chúng tao, nên muốn sống khôn hồn câm cái mồm chó của mày lại nghe chưa con ranh.”