Kỉ Tư Thiên hí hoáy đi cùng Thái Vy đến bệnh viện để kiểm tra lại thân thể. Do phải chụp X Quang kiểm tra từ trên xuống dưới. Đã được hai tuần trôi qua kể từ khi đám tang xong xuôi. Cô nhớ bố, cô lại có chút ghét bố, chỉ nghĩ đến ngày hôm đó bố cô nói rằng sẽ đưa cô đi chơi, đi ăn,... Nhưng đêm sáng hôm sau ông đã lạnh người ra đi trước khi cô đến nơi rồi...
Cô ăn uống rất nhiều, thả phanh để có thể tăng cân trở lại. Sút cân một phát đi tong 6kg thực sự rất rất không ổn. Trở về với hiện trạng 55kg vẫn là đẹp nhất. Có vẻ tiết tố trong người của cô vẫn chưa ổn định lắm, cân nặng chỉ nhích có mấy lạng.
Trong những thứ này thì việc điều tra cũng thực sự rất khó khăn, chưa đâu vào đâu thì lại khủng hoảng kinh tế, các cô các chú giờ đang tập trung vào Nam Thị, Nam Cường và mấy tên kia cũng vậy. Do thân thể suy nhược, nên Thái Vy giờ đây cả ngày rảnh dỗi chả có gì làm. Hai cái nạng kẹp ở tay từ tốn bước đi, chân cô đã tháo nẹp chắc tuần nữa có thể di chuyển bình thường, giờ vẫn hơi nhức nhức.
Điều làm Thái Vy não lòng nhất chính là con Mercedes-benz C200 của cô đã đi vào dĩ vãng... Cứu thì cứu được nhưng chắc chắn ông cô sẽ không bao giờ cho cô đụng vào nó nữa. Và tất cả mọi người đều đồng thanh cướp lấy cái bằng lái xe cô học hì hục nửa năm trời vào trong két sắt.
Ông quản gia Lê, nhìn Thái Vy từ đầu đến cuối đều xụ cái mặt dài thượt, chỉ kéo léo khuyên bảo cô mấy câu sau đó liền xoa đầu cô. Mở xe nhẹ nhàng làm phần đỡ giúp cô xuống xe.
Mở kính râm, Thái Vy đeo vào mắt, nheo mày nhìn Kỉ Tư Thiên đang cực kì hào hứng. Cô biết ngay mà, làm gì có chuyện tự nhiên thích đi theo.
“Lại trồng cây si ai à.” Tiếng xung quanh ồn ào truyền đến, càng bước đến gần thì mùi thuốc khử trùng càng nồng đậm. Ông Lê cùng vệ sĩ đi đằng sau muốn đỡ nhưng cô lắc đầu không muốn.
Mặt Kỉ Tư Thiên nhăn như đít khỉ rồi lại đỏ bừng lên. Con bé bịt mũi chân chậm lại như là cố ý đợi Thái Vy.
“Sao bảo thích Long mà.”
Lúc này Kỉ Tư Thiên điên cuồng lắc đầu. Thái Vy nhìn lại chép miệng một cái, không hiểu cái tính ẩm ương này chui từ đâu ra, cả nhà chú Kỉ ai nấy đều dễ thương còn đằng này thì một mình một pha nhìn rõ bướng.
“Em...em... vẫn thích anh ấy mà... chỉ là em thích anh này hơn.” Nghe được câu này của con bé trả lời lòng nổi lên một cơn phong ba bão táp. Đứa nào mà yêu con bé này hay bị con bé này yêu thực sự... phải nói rất là...
“Trên cổ của chị kìa, sao nhiều vết đỏ đỏ thế.” Thái Vy lập tức căng thẳng đưa tay lên che, mấy ngày nay cô xõa tóc nên không để ý lắm, nay đi buộc lên cho thoải mái ai ngờ mấy dấu hôn mà Nam Cường để lại mấy hôm trước. Thật là đốn mạt! Mấy hôm còn chưa hết, đêm đó bảo sao cô cứ thấy đau đau ngứa ngữa phần cổ.
“Em có kem nền, hay phấn phủ không?” Thái Vy đưa cánh tay đang bó bột chạm vào người Kỉ Tư Thiên.
Con bé gật đầu đáp, “Có.” Không đợi Thái Vy nói liền bôi vào phần gáy hộ cô. Một thoáng cúi đầu, phần gáy tinh xảo lộ ra nhìn rất đẹp, chỉ có điều mấy cái vết đỏ đỏ kia thật đáng ghét, làm hỏng hết cả mĩ quan.
Tống Bảo mồ hôi trên trán hiện rõ, mặt mày bí xị chạy đến thì gặp cảnh này. Đáng cậu đón Thái Vy ở sảnh nhưng do vẫn đề bệnh nhân tự nhiên chuyển biến xấu nên hơi chậm trễ một chút.
Kỉ Tư Thiên thấy Tống Bảo tim liền đập thình thịch, tỏ ra ngoan ngoãn hiền lương thục đức lắm. Thái Vy còn cảm thấy tai cô nghe rõ tiếng tim đập của con bé.
“Chị, chị đến lâu chưa.” Hướng đến ông Kê chào hỏi.
“Vừa đến, lần này có phải xếp hàng không thế.” Nghĩ đến cảnh lần trước cô có chút ngán ngẩm, mặc dù có thể dùng quyền năng của chúa bằng tiền nhưng nhìn mấy người già trước mặt lo âu ngong đến lượt, cô mới chịu trận chịu đựng.
Diệp Mạc khi về nghe ông Lê kể lại mắng xa xả Nam Phi, làm gì cũng không tính toán trước sau.
“Không, ghế Vip đang chờ chị, đại ca bảo em khám kĩ một chút nên sẽ mất thời gian đấy.”
Cái câu mất thời gian vang lên một cái, cô liền bĩu môi, cái mùi bệnh viện này nồng nặc đủ thứ cô có chút khó chịu, ở lâu thực sự rất khó chịu cho chiếc mũi thân yêu của cô.
...
“Không được! Ông chủ à ông phải hiểu đạo lí một chút chứ, giờ đây muốn gặp mặt con bé đó như lên trời huống gì mà có thể bắt người lôi đến chỗ ông?” Mặc Hành vò đầu bức tóc khó chịu đáp.
Người đàn ông bên kia vẫn lạnh nhạt đáp: “Tôi cho cậu ba ngày, nếu không có cách thì cậu tự biết rồi đấy.” Nói xong liền cúp máy. Mặc Hành ảo não càng nghĩ vàng không ra, đột nhiên lúc này cửa phòng mở ra.
...
Không xếp hàng, không cần chờ đợi thế mà cũng mất đến gần hai tiếng rưỡi mới xong thủ tục. Kết quả trên tay, ông Lê lướt đọc hết một lượt mở thở phào nhẹ nhõm. Chữ hồi phục bình thường tiến triển rất tố thì chỉ cần mất một lần đi nữa xong. Ông cùng Tống Bảo liếng thoáng chụp ảnh gửi đi.
“Anh không cần đi theo em và chị ấy ở đây đâu, để em cả chị ý tâm sự chuyện con gái một tí.” Kỉ Tư Thiên tinh nghịch kéo áo anh vệ sĩ lực lưỡng. Anh ta mím môi khống chế không cười lớn, cô chủ lớn có bao giờ thích cô chủ nhỏ này đâu mà giờ còn bày đặt tâm sự tuổi hồng? Anh nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi sẽ đứng ở đây, phạm vi hai người có thể đi là vườn hoa nhỏ nhỏ kia, không được đi xa hơn.”
Con bé chu cái mỏ lên, “Sao cứ như phạm nhân thế...” Nó lầm bầm trong miệng rồi đi đến chỗ Thái Vy đang ngồi hít thở một cách hưởng thụ.
“Chị ơi, chị!” Kỉ Tư Thiên lay lay người Thái Vy mặc cho cô hờ hững không quan tâm.
Quay đầu lại nhìn con bé, bực mình đáp, “Sao?”
Bàn tay con bé lại kéo cái kính râm của cô xuống khỏi mặt, sau đó thì nũng na nũng nịu nói: “Chị thấy anh Tống Bảo thế nào, có hợp với em không.”
Đôi mắt xanh cùng đôi long mày cau có nhìn Kỉ Tư Thiên, chuyện nhân duyên của nó cô quan tâm làm gì, phúc phần nhà bạn bạn tự hưởng đi sao cứ phải gọi tôi vào cùng xem cho vui? Mặc dù nó chả vui tí nào.
“Thế em muốn chị trả lời như nào?”
Thế khó lại chuyển về Kỉ Tư Thiên. Con bé lại đáp: “Hôm nay em gặp lại anh Tống Bảo chỉ để xác nhận lại, anh Long em cảm thấy tình cảm đấy giống như là em gái và anh trai hơn.”
Ôi... em gái và anh trai cơ, cô bị bỏng cũng chỉ vì cái tình cảm nhăng nhít của con hâm này.
“Vì thế mà em làm chị bị bỏng à?”
“Chuyện qua lâu rồi mà chị... Em xin lỗi rồi mà, em đâu có cố ý đâu... Em cũng bị bỏng mà, may mà hai chị em mình đều không bị sẹo.” Hai chị em mình cơ đấy, tự nhiên thân thiết quá cơ.
Thái Vy đẩy Kỉ Tư Thiên ra bên trái bản thân lại nhích mong sang phải tránh xa mầm mống nhắng nhít này.
“Chị thấy em và Tống Bảo như nào hả, hả, hả?” Quay đi quẩn lại cuối cùng vẫn là câu này.
“Chắc là hợp.”
Câu trả lời vẫn chưa đúng ý của Kỉ Tư Thiên lắm con bé lại lay lay người cô một cách mạnh mẽ chỉ cho đến khi có câu trả lời đúng ý của nó mới thôi.
Bất chợt cảm giác lạnh lẽo tự nhiên có sau lưng. Thái Vy đưa tay đẩy mặt Kỉ Tư Thiên ra, nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn đến vệ sĩ đứng ở góc cửa khẽ gật đầu với cô. Cảm giác khó chịu lại biến mất ngay lập tức.
“Chị trả lời em đi!”
“Rồi, rồi, hợp, cực kì hợp được chưa, phiền quá đấy.”
Kỉ Tư Thiên nghe được câu hợp ý mình mới bớt loi choi một tí.
Cảm giác ớn lạnh lại có tiếp. Thái Vy ngẩng đầu từ đằng xa một đám người mặc quần áo bệnh nhân đi đến, chắc chắn không phải điều tốt lành gì. Súng được giơ lên, miệng của Kỉ Tư Thiên chuẩn bị hét lên, đã được Thái Vy kịp thời bịt lại. Đôi mắt xanh quét qua anh vệ sĩ lực lưỡng lúc này đang bị bệnh nhân vây quanh thành một đoàn. Mất người già nên anh không để ý lắm, kết quả một liều thuốc mê được tiêm vào gục luôn tại chỗ.
Kỉ Tư Thiên run rẩy như con thỏ nhỏ nép vào người của Thái Vy.
Chân tay như này thì đánh đấm gì? Lại còn có vô dụng Kỉ Tư Thiên ngồi bên cạnh, lớ mớ không cẩn thận bọn kia nổ đạn thật.
Số của cô dạo này tàn dính vào bị người ta hại thế này...
Không thể phản kháng cả hai bị bọn chúng dí khăn thuốc mê vào mũi, lập tức bất tỉnh. Lúc Thái Vy còn sót một chút ý thức cô còn nghe được bọn chúng nói gì đó.
“Em gái thông minh đấy!”
“Không ngờ mẻ cuối cùng này lại được cá lớn *** *** **** ***!”