Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 134: Chương 134: Vẫn là con trai bất hiếu với mẹ....!




Hai trường hợp hai giả thiết đều được đưa ra, rất hợp lí, tất cả đều lên kế hoạch chỉ chờ lệnh của Nam Mộ là xuất phát.

Tivi lúc này hiện lên bảng tin thời sự, cô biên tập viên mặc áo dài truyền thống màu sắc nổi bật, giọng nói cũng rất hay và truyền cảm làm người xem không nỡ chuyển sang kênh khác.

“...Bầu cử Quốc Hội sẽ diễn ra vào tháng tới. Mọi thông tin chi tiết sẽ được VTV phổ biến chi tiết vào các lần phát sóng tiếp theo. Sau đây xin quý vị nhìn lên màn hình, đây là danh sách những người tham gia Quốc Hội bầu cử lần này. Người đầu tiên là...”

Thái Hoàng nhìn màn hình tivi chốc lát, ánh mắt lóe lên suy nghĩ gì đó.

“...Tin tức nóng nhất ngày hôm qua, như trên màn hình đoạn clip được trích suất từ camera an ninh ghi lại một vụ bắt cóc táo tợn. Bọn chúng đi ba người bịt kín mặt, nhắm vào các em nhỏ độ tuổi từ 3 đến 4 được ông bà dắt đi chơi. Lợi dụng người già sức yếu nên đã tạo ra hành vi táo tợn đến mức trực tiếp kéo các bé ra khỏi ông bà nếu phản kháng lập tức đánh và sịt hơi cay. Đây đã là vụ thứ 4 trong thời gian gần đây, để tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra, các bậc phụ huynh hãy để ý kĩ con nhỏ của mình.

Theo tin mới đây nhất bọn chúng đã chuyển mục tiêu sang các em gái độ tuổi từ 15 đến 18. Vụ việc này đã xảy ra theo trình báo của người nhà nạn nhân cũng có rất ít thông tin. Lần này hành động rất tinh vi hiện vẫn chưa có tiến triển manh mối mới. Trong thời điểm nóng này mọi người hãy chú ý kĩ nhất là các em gái tuổi đang lớn hãy về nhà trước bảy giờ tối. Các bậc phụ huynh hãy lưu ý kĩ.

Bảng tin sáng nay xin được phép kết thúc tại đây.

Hẹn gặp lại mọi người vào số kế tiếp!”

“Chú xuống ăn sáng.” Nam Phi gõ gõ cửa phòng của Thái Hoàng.

“Ừ.”

Ông tiếp thu kiến thức công nghệ rất nhanh, nhưng cảm thấy vẫn còn lúa cả nông dân lắm. Mọi thứ đã đến không thể ngăn cản. Mặc dù thay đổi nhưng ít nhất cũng không trệch đường ray đã định.

Giấy tờ tố cáo đó hiện tại đến bản thân ông cũng không biết nó ở đâu. Đầu tin của nó đều đi đến ngõ cụt. Nhiều thế lực mới xuất hiện, giấy tờ đó đến ông cũng chưa đọc qua, chỉ biết người bạn của ông trút hơi tàn cố gắng kéo lê thân mình đưa cho ông.

Lúc đó cũng nguy cấp ông bị bắn một phát vào bụng chạy kịp. Xấp giấy tờ được ông đào sâu trôn xuống dưới đất sau đó... Cũng không có sau đó nữa. Thái Hoàng cau mày.

...

“Cứ như hôm qua bàn đi.” Nam Mộ phẩy tay mọi người tản ra đi hết. Chỉ còn có ba người gồm Thái Hoàng và vợ chồng ông.

Nam Mộ nhìn Thái Hoàng, mặt mày của cả hai khá căng thẳng chẳng giãn ra một chút nào, vì đó là thăm dò.

Thái Hoàng nhún vai tỏ ý thua cuộc.

“Làm như tôi ăn thịt cậu không bằng.”

Nam Mộ nhướng mày nhìn đĩa thịt bên cạnh ông chỉ còn vài miếng. Về phần này thì đúng thật...

Diệp Mạc cười khẽ, điều này làm Nam Mộ còn lắm chuyện hơn trước.

“...Nam Mộ à, cậu vẫn không thôi cái tính giở quẻ đấy được à. Mà thôi, cho tôi mượn cái xe đi lượn lờ kiểm tra tài sản tí đã, mấy chuyện kia tính sau chờ tin của bọn trẻ.” Nhưng cũng chỉ được mấy ngày này thôi... Giông tố chuẩn bị đến rồi.

“Thoải mái đi đại ca.” Diệp Mạc gật đầu.

Thái Hoàng né nhanh như chớp trực tiếp đi xuống dưới, vị chúa kia ngần ấy năm vẫn coi ông là tình địch cần phải loại trừ khẩn cấp...

Ông quản gia chờ sẵn đưa chìa khóa xe máy cho Thái Hoàng, cả hai không nhịn được nhìn nhau cười.

Điểm đến đầu tiên là mộ bà Thái, mẹ của ông. Theo những gì ông dự đoán thì phải mấy năm nữa bà Thái mới chết vì bệnh... Nhưng thế gian rất lắm chữ không ngờ!

Mộc Tử điều tra ra có liên quan đến Điểu, hiện tại chỉ biết được đến đấy, thế lực này không tầm thường thực sự là rất sạch sẽ không bỏ lại một dấu vết nào.

Khóe mắt đỏ, miệng run rẩy. Và kèm theo câu xin lỗi muộn màng.

“Vẫn là con trai bất hiếu với mẹ.....!”

.....

“Không tra ra được chuyện từ lúc 4 tuổi xuống đâu. Anh cũng không nghĩ là trùng hợp đến vậy.” Người đàn ông nhếch miệng tỏ ý không ngờ, do bức ảnh ghi lại trình lên anh có xem qua nhưng chất lượng tệ quá nhìn không rõ được mặt.

“Thế anh thấy sao?”

“Bình thường, ngoại trừ phần không tìm ra. Vừa bình thường vừa lí lịch bất minh.”

“Anh gửi giúp em mấy cái ảnh nhé.” Đồng Chi thở dài nằm trên bàn.

“Ừ.”

“Đừng nói với ông nhé anh.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên cười dùng giọng điệu ái muội truyền đến: “Thế Chi phải thưởng cho anh cái gì đấy nha.”

Đồng Khởi lúc này ngứa mắt thực sự. Lập tức cầm lên đáp lại lời: “Thưởng phát súng xuyên táo mày thấy sao hả?”

Chọc hai anh em nhà này rất vui. Đầu giây bên kia truyền đến tiếng cười lớn.

“Khởi cưa cưa, đệ nào dám, đệ chỉ chọc mụi mụi một chút thui mờ.” Giọng ướn ẹo rất đàn bà lại kiểu đàn ông truyền đến làm Đồng Khởi nổi da gà từ đầu đến cuối. Ngay lập tức tắt máy.

Cả hai nhìn nhau thở dài.

Tiếng chuông điện thoại vang lên lại là tên vừa nãy. Đồng Khởi bạm bụng định tắt máy nhưng Đồng Chi ngăn cản.

“Gì thế anh.”

Giọng điệu nghiêm túc của người đó truyền đến: “Bổ sung thêm một chút về chuyện của cô gái em nhờ anh điều tra sơ lược thì bà của cô gái đó chính là người mà ông chủ đích thân tìm đến.

Nãy anh chỉ vô tình ấn vào hiện lên bức ảnh, anh cũng suýt ngã ngửa. Anh nghĩ Tiêu Vy này không đơn giản đâu.”

“Thật à...” Giọng nói có chút không tin của Đồng Chi...

Ở đầu dây bên kia người đàn ông cũng cau mày suy tư trên màn máy tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.