- Bỏ tay ra - nó lạnh lùng nhìn Hy Thần.
- Tôi sẽ bỏ sau khi xử lí vết thương cho em.
Thấy nó không nói gì hắn liền kéo nó đến xe của mình. Khi cả hai đã yên vị trong xe, hắn lấy từ băng ghế sau một chiếc hộp cứu thương nhỏ và nói với nó:
- Cởi áo khoác ra để tôi xem vết thương.
Nó nhìn hắn, một cái nhìn đầy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Có một vết bầm lớn đang xưng lên trên cánh tay phải. Hắn cẩn thận bôi một lớp thuốc mỡ vào vết thương, khuôn mặt nó khẽ nhăn lại lúc hắn chạm vào vết thương.
- Đau lắm hả? - Hắn hỏi khi thấy mặt nó khẽ nhăn lại.
- Không.
- Đau thì cứ nói là đau không cần phải giả vờ trước mặt tôi.
- Tôi không giả vờ...- Nó bỗng nhìn thẳng vào mắt hắn - Đau cũng phải nói là không đau, cho dù đang rất sợ hãi cũng phải cố tỏ ra bình thường, muốn khóc cũng không được khóc. Đó là cách tôi được dạy để tồn tại.
Hắn im lặng nhìn nó, đôi mắt lạnh hơi nhíu lại rồi lại tiếp tục công việc đang làm dở một cách nhẹ nhàng.
“Có phải anh cũng từng chăm sóc cho chị ấy như thế này?”
- Vẫn còn nhiều cách khác để tồn tại.
- Ví dụ?
- Sống thật với bản thân và cảm xúc của mình. Cái cách người ta dạy em đâu có áp dụng được trong cuộc sống bình thường.
- Cuộc sống của tôi từ khi sinh ra vốn đã không bình thường.
- Xong rồi.
Nó thu cánh tay đã được băng cẩn thận lại, ngắm ngía một lát rồi khẽ mỉm cười.
- Đi dạo với tôi một lát nhé. - hắn hỏi.
- Ừm!
Chiếc BMW M6 dừng lại trước cổng một khu chợ đêm trong ánh mắt tò mò của mọi người và khi chủ nhân của chiếc xe bước xuống họ chỉ có thể thốt lên một câu “Đẹp quá!”
Hy Thần mở cửa xe và giúp nó cởi dây an toàn, mái tóc vàng mượt khẽ chạm vào má nó cùng với mùi hương bạc hà thoang thoảng. Trái tim bỗng đập nhanh hơn bình thường khiến khuôn mặt nó hơi đỏ, nó quay mặt nhìn ra ngòai để tránh cái cảm giác kì lạ khi hai người ở gần nhau như thế này.
- Tại sao lại đến đây? - Nó hỏi khi cả hai đi vào trong chợ đêm.
- Nơi này rất đặc biệt, giống như em vậy. - Hắn nói, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó không có điểm dừng.
- Không hiểu.
- Chợ đêm đặc biệt vì nó tập hợp nhiều thành phần tầng lớp trong xã hội hay nói cách khác thì nó là một xã hội thu nhỏ, còn em đặc biệt vì mỗi lần tôi gặp giường như em lại biến thành một con người khác.
- Chúng ta mới gặp nhau có hai lần mà anh nói như kiểu chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi ý.
- Hai là số nhiều rồi...em có muốn ăn chút gì không? - hắn hỏi khi hai người rẽ sang phố ẩm thực.
- Tôi muốn ăn bánh cuốn.
- Tôi biết một quán rất ok, đi theo tôi - nói rồi hắn kéo tay nó đi.
************************
Sau khi ăn no, nó kéo hắn sang con phố bán đồ lưu niệm, nhìn hai người họ lúc này chẳng ai có thể tin được bình thường họ lạnh lùng như hai tảng băng.
Nó dừng lại trước một cửa hàng có tên “Xiao Haha”, mắt chăm chú nhìn cái “Dreamcatcher” có khung màu trắng, chiếc lưới bên trong có màu tím được đan thành hình mặt trăng khuyết và bên dưới gắn lông vũ trắng muốt được treo trên móc.
- Chị ơi lấy cho em xem cái kia với ạ. - nó chỉ tay về cái Dreamcatcher đó và nói với chị chủ quán.
- Em tinh mắt thật đấy, đây là cái đẹp nhất mà chị từng làm.
- Cái này bao nhiêu tiền? - đột nhiên hắn lên tiếng hỏi, ánh mắt cũng chăm chú nhìn cái Dreamcatcher trên tay nó.
- Ồ! đây là bạn trai em hả? Hai người đẹp đôi quá! - chị chủ quán nở một nụ cười thật tươi - vì hôm nay hai đứa mở hàng đầu tiên nên chị sẽ giảm cho 20%.
- Em cảm ơn, chúc chị hôm nay có thật đông khách nhé. - cũng nở một nụ cười thật tươi, nó cảm ơn chị chủ quán. - và đây không phải bạn trai em.
Khi đã đi được một đọan nó hí hửng giơ cái dreamcatcher lên trước mặt ngắm nghía, trên môi là nụ cười mãn nguyện, nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ con. Hắn chỉ im lặng quan sát nó, trong mắt ánh lên một thứ cảm xúc kì lạ.
- Đây là cái gì vậy? - hắn hỏi khi hai người đi ra chỗ để xe.
- Một loại bùa có tên là Dreamcatcher, nó giúp chúng ta tránh xa những cơn ác mộng...rất đẹp đúng không? - nó giơ cái Dreamcatcher ra trước mặt hắn, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
- Ừ!