- Em hay mơ thấy ác mộng?
Khi nghe câu hỏi đó của hắn, ánh mắt nó khẽ trùng xuống, nụ cười trên môi cũng tắt dần.
- Không phải ác mộng...chỉ là...những giấc mơ tôi không thích...còn anh thì sao?
- Tôi cũng giống em...lên xe đi, tôi đưa em về. - hắn mở sẵn cửa xe và nói với nó.
***************
Thành phố về đêm sáng rực bởi ánh đèn đủ màu, chiếc xe màu đen đi chầm chậm qua những con phố nhộn nhịp.
- Anh ở đây chờ tôi một lát. - nó nói với hắn khi xe dừng lại chờ đèn xanh rồi mở cửa xuống xe.
Năm phút sau nó quay lại với một chiếc túi nhỏ và một cái hộp đựng quà.
- Đi thôi.
Chiếc xe từ từ rẽ vào khu đô thị mới và dừng lại trước cổng ngôi biệt thự số 2031. Nó tháo dây an toàn rồi bước xuống xe, như nhớ ra điều gì đó nó liền quay lại hỏi:
- Mai tôi có thể tìm anh ở đâu?
- Khu vườn sau dãy nhà C.
Sau đó chiếc xe phóng vụt đi.
************
Vừa bước chân vào nhà nó đã thấy đại tỷ và Thiên ca đang ngồi ở phòng khách, hình như là đang đợi nó.
- Anh Thiên, chị Doanh, hai người chưa đi ngủ à?
- Em đi đâu từ tối đến giờ? Cơm cũng không ăn. - một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên.
- Em đi giúp Hạo Dân đòi lại địa bàn sau đó đi ăn với cậu ấy.
- Hạo Dân vừa mới đến đây nửa tiếng trước tìm em, nó bảo thấy em bị tên con trai nào đó kéo đi.
- À...thật ra thì...em đi giúp thằng bạn mua quà tặng bạn gái...để cảm ơn nó mời em ăn cơm luôn.
- Em có bạn từ bao giờ thế? - Chàng trai có tên Thiên ra vẻ ngạc nhiên nhìn nó hỏi.
- Lâu rồi...thôi em lên phòng đây hai người ngủ sớm đi.
Trước khi chạy đi nó không quên nở một nụ cười thật dễ thương.
- Con nhóc này tính tình thật chẳng giống ai, lúc thì nghịch ngợm như con nít lúc thì lạnh lùng như tảng băng. - Bội Doanh nhìn theo bóng nó lắc đầu nói, trên môi là một nụ cười âu yếm.
- Nó rất giống em đấy chứ bình thường là một cô gái rất đáng yêu còn khi đánh nhau hoặc gặp phải chuyện gì đó không vui là lại trở nên lạnh như băng. Nói chung là Hàn Thiên Di lúc bình thường và Hàn Thiên Di lúc đánh nhau là hai con người hoàn toàn khác nhau, Phan Bội Doanh cũng vậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó cầm cái túi nhỏ mua trên đường về lên giường và dốc hết đồ trong đó ra.
- Phải lên mạng search cách làm Dreamcatcher mới được. - nó vừa nói vừa đưa tay với chiếc điện thoại để trên bàn, mắt quan sát những đồ vật đang nằm trên giường. Đúng là một công ba việc.
“Nhưng tại sao mình lại phải làm Dreamcatcher tặng hắn nhỉ???
- Thiên thần: vì hắn đã giúp ngươi hai lần.
- Ác quỷ: việc gì phải làm cho tốn công, dù sao mới giúp có hai lần, mua cho hắn một cái gì đó cũng được.
- Thiên thần: tự làm nó mới ý nghĩa.
- Ác quỷ: dù sao hắn cũng chẳng thân thiết với ngươi không cần phải tự tay làm đâu.
- Thiên thần: hắn đối xử với cô rất tốt mà mau làm đi, làm đi, làm đi.”
-Haizzz...làm thì làm, dù sao cũng đang dỗi.
Sau một hồi chật vật cuối cùng nó cũng làm được một cái Dreamcatcher màu xanh biển, bên trong được đan thành hình ngôi sao và bên dưới gắn lông vũ đen. Nó ngắm ngía thành quả của mình rồi cẩn thận để vào cái hộp mua lúc nãy. Nghĩ ngợi một lát nó lấy từ trong ngăn bàn một tờ giấy nhớ ghi mấy dòng chữ lên và thả vào trong chiếc hộp kia.
************
Tại một ngôi nhà khác, hắn ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Hàn Thiên Di! đâu mới là con người thật của em?”
Bấm một dãy số quen thuộc, hắn ấn nút gọi và áp lên tai.
- Điều tra về Hàn Thiên Di cho tôi.
- Vâng.