Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 30: Chương 30




- Em rất thích được dựa vào vai ai đó để ngủ, cảm giác thật bình yên. Em cũng rất thích uống capuchino nóng và nắm tay người mình yêu vào những hôm trời lạnh.

Chẳng hiểu tại sao nó lại nói ra những điều đó, chỉ là khi ở bên cạnh hắn nó mới có thể để lộ ra mặt yếu đuối của mình.

- Tôi sẽ để em dựa vào vai mình ngủ, tôi sẽ nắm tay em và mua cho em một cốc capuchino vào những hôm trời lạnh.

Và chỉ khi ở bên nó hắn mới nói ra những câu như thế này.

- Móc nghoéo. - nó nói và giơ ngón út ra trước mặt hắn. Hắn chỉ biết lắc đầu chịu thua vì cái trò trẻ con của nó rồi giơ ngón út ra móc nghoéo với nó.

****************

“Hứa sẽ để cho mình dựa vào vai ngủ, mua capuchino cho mình và cả nắm tay mình nữa. “

Sau khi viết xong nó gấp quyển nhật ký lại và đút vào ngăn bàn học, xem đồng hồ rồi đứng lên đi xuống dưới nhà.

Hắn đưa nó về cách đây hai tiếng, trong nhà chẳng có ai ngoài gia đình bác quản gia còn bây giờ thì phòng khách toàn người là người, tất cả đều là người của Black. Thiếu Thiên và Hạo Dân ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt vô cùng lo lắng. Bây giờ nó mới để ý căn phòng im lặng đến đáng sợ, bỗng cảm thấy có chuyện chẳng lành nó vội chạy đến ngồi cạnh Hạo Dân hốt hoảng hỏi:

- Có chuyện gì thế? Đại tỷ đâu?

- Đại tỷ bị bắt cóc nhưng giờ vẫn chưa có thông tin gì từ bọn chúng cả, anh Thiên đang cho người đi tìm.

- Bị bắt! chẳng phải anh Thiên vẫn luôn đi cùng đại tỷ sao?

- Ừ nhưng tại lúc đó ở mấy quán bar tại các khu khác nhau của chúng ta có người đến đập phá, đại tỷ bảo tớ với anh Thiên đi giải quyết, sau khi quay lại trường thì không thấy chị ấy đâu, ở nhà cũng không thấy, cả GPS trên điện thoại cũng bị ngắt.

- Tại sao hai người không gọi tôi chứ chúng ta là người một nhà. - Nó sẵng giọng nói mặt đỏ bừng lên vì giận.

- Bội Doanh không muốn em bị dính vào rắc rối. - Thiếu Thiên lạnh lùng nói mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

Nó cũng ngồi ngây ra mất một lúc sau đó chạy lên phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa nó dừng lại nói với hai người kia:

- Em đi tìm đại tỷ có tin gì sẽ báo cho hai người.

Bây giờ là 4h chiều, khối 12 sắp tan học nên nó quyết định đến trường dò hỏi trước. Nó dừng xe lại trước cổng trường rồi chạy thẳng đến lớp của Bội Doanh. Vì đang trong giờ học nên nó đứng chờ ở gần cửa, tiện thể quan sát xung quanh luôn.

Khoảng 5 phút sau thì chuông hết giờ vang lên, nó chỉ đợi có thế và xông thẳng vào lớp, túm cổ một anh chàng gần nó nhất lôi ra ngoài.

- Bội Doanh có vào lớp sau giờ ăn trưa không? - nó hỏi khi cả hai đã cách lớp học một đoạn để tránh bị nghe lén.

- Có nhưng đến giữa tiết thứ hai thì cậu ấy ra ngoài, mặt có vẻ rất lo lắng.

- Chị ấy có mang theo gì không?

- Hình như là có mang điện thoại còn cặp sách thì vẫn để ở lớp.

- Anh có thể lấy giúp tôi không?

- Chờ một lát.

Nói rồi anh chàng đó quay vào lớp.

Nó đứng dựa lưng vào tường suy nghĩ điều gì đó nên chẳng để ý có người đang tiến lại gần mình. Cho đến khi anh chàng kia quay lại đưa cặp cho nó và cất tiếng chào:

- Anh Hy Thần!

Nó mới biết rằng hắn đang đứng bên cạnh mình. Ánh mắt chẳng mấy thiện cảm nhìn anh chàng kia. Nó nhận lấy cặp của Bội Doanh rồi kéo hắn đi, nếu ở lại lâu hơn sẽ có án mạng mất.

- Hy Thần đại tỷ mất tích rồi, em không biết tìm chị ấy ở đâu cả. - giọng nó hơi nghẹn lại, tay siết nhẹ tay hắn.

- Đừng lo...tôi...sẽ đi tìm cùng em. - Hắn kéo nó dừng lại, nói nhưng câu nói có chút do dự và vẻ mặt có chút gì đó hơi miễn cưỡng.

- Đừng vì em.. mà làm những việc anh không thích.

Nó nói rồi gạt tay hắn ra, sau đó chạy thẳng ra xe, trái tim bé nhỏ bỗng đau nhói.

“Anh...vẫn không quên được chị ấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.