Từ sau lưng hai người kia, có một tốp người mặc đồ đen xuất hiện, hai người đi đầu còn kéo theo một cô gái bị che mặt, tóc tai rũ rượi, quần áo trên người bị rách để lộ ra những vết thương đang sưng tấy và chảy máu. Nó bàng hoàng nhìn cô gái đó từ dáng người đến đầu tóc đều giống đại tỷ, hai tay nắm chặt lại cố kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.
Sau khi thả Bội Doanh nằm bẹp xuống dưới đất, mấy tên áo đen lùi lại nhường đường cho một tên đi sau cùng mà nó đoán là kẻ cầm đầu. Tên đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo một chiếc kính đen che mất nửa khuôn mặt nên nó không thể biết đó là ai. Tên đó tiến lại chỗ Bội Doanh và kéo cô ngồi dựa vào một cái cột gần đó, sau đó bỏ chiếc khăn che mặt Bội Doanh ra, khinh khỉnh nói:
- Tao tính toán quả không sai, con ngốc này sẽ lần theo tín hiệu GPS đến tìm mày, đỡ mất công đi bắt nó. Phan Bội Doanh trước đây mày hại chết em gái tao, bây giờ hãy chống mắt lên mà xem tao hành hạ em gái mày cho nó sống không bằng chết.
- Đ...đừng! Con...bé...không...liên...quan...đến...những...chuyện...trước...đây. - Bội Doanh khó khăn lắm mới nói được hết câu, ánh mắt như cầu xin tên kia đừng làm hại nó.
Chưa bao giờ nó nhìn thấy đại tỷ yếu đuối như thế, nó thật muốn khóc nhưng không thể nó phải đưa đại tỷ ra khỏi đây, nó hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt bàng hoàng được thay bằng vẻ lạnh lùng vốn có, ánh mắt sắc lạnh như rực lửa hướng về phía bọn người trước mặt.
- Muốn hành hạ tao! không dễ thế đâu. Trên môi lại nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.
- Bắt nó lại.
Cùng với câu ra lệnh đó là âm thanh cửa nhà bị xô mạnh mở toang ra. Sau đó là giọng nói quen thuộc hay cãi nhau với nó vang lên:
- Một đám con trai bắt nạt hai cô gái chẳng đáng mặt nam nhi chút nào.
Hoàng Nguyên vẻ khinh bỉ nói, ung dung bước vào trong, theo sau là đám đàn em của cậu ta. Hoàng Nguyên đến đứng bên cạnh nó, đám đàn em đứng chắn ở trước, cậu ta nói nhỏ với nó:
- Người của tôi sẽ cứu đại tỷ của cô, cô chỉ cần chạy nhanh ra ngoài là được.
Hoàng Nguyên vừa dứt lời thì nó đẩy cậu ta sang một bên rồi lao thẳng đến chỗ tên cầm đầu, tung người lên không xoay người và đá thẳng vào người tên cầm đầu, ánh mắt sắc lạnh rực lửa. Hoàng Nguyên không khỏi giật mình trước hành động của nó, mất mấy giây cậu mới ra lệnh cho đám đàn em xông lên giúp nó còn mình thì chạy đến chỗ Bội Doanh. Đúng lúc Nguyên giơ tay định kéo Doanh dậy thì nó cũng đưa tay ra cùng lúc đó có một tên cầm gậy sắt lao thẳng về phía ba người họ. Hoàng Nguyên thấy vậy vội lùi lại phía sau nhưng chả hiểu thế nào hai chân lại bị mắc vào nhau, người bị mất thăng bằng nghiêng về phía nó hai tay hua hua tìm điểm bám và không may đỡ trọn phát gậy kia thay nó. Khuôn mặt xám lại vì đâu nhưng nhanh chóng đạp cho tên kia một phát ngã lăn ra đất sau đó quay ra giúp nó đưa Bội Doanh ra ngoài.
Ba người ra đến cổng thì Thiếu Thiên và Hạo Dân đưa người đến, nó liền chuyển Bội Doanh cho Thiếu Thiên đỡ, lạnh lùng nói:
- Hai người đưa chị ấy đến bệnh viện còn lại để em giải quyết.
- Nhưng...
Hạo Dân định nói nhưng bị nó ngắt lời:
- Nếu hai người không đưa đại tỷ đi ngay tôi sẽ giết cả hai người đấy.
Khuôn mặt nó trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, đôi mắt tối sầm lại, gằn giọng đe dọa.
- Tôi sẽ lo cho con nhỏ này, hai người cứ đi đi. - Hoàng Nguyên thấy nó như vậy thì lên tiếng khuyên hai người kia.
Cả hai nhìn nhau vẻ mặt miễn cưỡng nhưng vẫn phải lên xe đưa Bội Doanh đến bệnh viện. Còn nó quay lưng đi thẳng vào trong nhà. Buổi tối hôm đó, giữa vùng ngoại ô tĩnh lặng vang lên những tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Sau khi giải quyết xong đám người kia nó lững thững bước ra khỏi ngôi biệt thự, ánh mắt vô hồn và chẳng có chút cảm xúc. Hoàng Nguyên thấy vậy liền kéo nó về phía một ngôi biệt thự cách đó không xa, mở cổng đẩy nó vào trong.
Nó ngồi im lặng trên ghế sofa trong phòng khách, đôi mắt vẫn trống rỗng vô hồn. Hoàng Nguyên đặt vào tay nó một cốc nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh, lắc lắc cánh tay bị thương cho bớt đau.
- Tại sao anh biết tôi ở đó mà đến? - Nó đột nhiên lên tiếng hỏi .
-...À thì tôi đến đây nghỉ cuối tuần, đang ngủ trưa thì bị tiếng còi xe của con nhỏ đáng ghét nào đó đánh thức. Tôi định đi ra đập cho con nhỏ đáng ghét đó một trận thì thấy nó phóng xe vào ngôi biệt thự kia mà tình cờ sáng hôm nay tôi lại thấy mấy đứa dân anh chị ra ra vào vào ngôi nhà đó. Tóm lại là tò mò nên gọi người đến để vào lục xoát xem có gì hot không.
Hoàng Nguyên vừa nói vừa đá đểu nó mấy câu, cố gắng quên đi cái tay đau.
- Tay anh bị đau? - Nó quay lại nhìn Nguyên dò xét, rõ ràng là đang rất đau mà còn giả bộ không sao.
- Tôi không sao chỉ bị thương nhẹ.
Nó chẳng nói gì mà đi xuống bếp lát sau mang lên một cái hộp nhỏ có in hình dấu cộng màu đỏ. Nó ngồi xuống nhấc tay Hoàng Nguyên lên và nhẹ nhàng sắn tay áo lên, trên tay là một vết bầm rất lớn, tím thẫm lại, chắc là bị tụ máu. Nó lấy ra một lọ dầu thuốc và xoa vào vết thương giúp Nguyên.
- Tại sao lại đỡ giúp tôi? - Nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
- À thì tôi vốn hay giúp đỡ người khác nhất là những người đang gặp nguy hiểm.
Mồm thì nói thế nhưng trong đầu lại nghĩ khác Chẳng qua là chân tôi không may mắc vào nhau nếu không con nhỏ đáng ghét là cô sẽ bị dính phát gậy đó rồi.
- Tôi băng xong rồi, coi như cảm ơn anh vì đã giúp tôi, tôi đi đây.
Vẫn là cái vẻ lạnh lùng bất cần ấy nhưng trong đôi mắt kia lại chứa đựng một cảm xúc gì đó mà Nguyên không sao nhìn ra. Cậu lặng im ngồi nhìn vết thương trên tay đã được băng cẩn thận và cũng không còn đau như trước nữa. Môi bất giác nở một nụ cười.
Con nhỏ đó thật ra cũng không đáng ghét lắm.