Chờ một lát cho hết choáng nó mới khởi động mô tô và lao đi với tốc độ thật khủng khiếp. Ni Ni chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó, từ lâu nó đã coi cô bé như là người thân của mình. Nếu cô bé có chuyện gì chắc nó sẽ ân hận cả đời mất.
- Kíttt!!!
Chiếc mô tô đen dừng lại trước cổng một khu chung cư bị bỏ hoang cách trung tâm thành phố 20km. Có hai người đang đứng ở đó, có vẻ như đang đợi nó đến.
Cẩn thận giắt chiếc côn nhị khúc vào thắt lưng rồi nó mới đi theo hai người kia.
Cùng lúc đó ở nhà Hy Thần.
Hắn vừa mặc áo vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Alo! Nguyên, cậu gọi thêm mấy đứa rồi đứng chờ tôi ở đường A.
- Có chuyện gì vậy?
- Thiên Di vừa gọi, Ni Ni bị bắt cóc rồi, nghe giọng cô ấy có vẻ khômg ổn.
- Cậu đang ốm để mình tôi đi được rồi.
- Không được! Tôi có linh cảm không lành.
Nó vừa đi theo hai người kia vừa quan sát xung quanh. Xem ra nếu có người bị giết rồi vất xác ở đây thì cũng chẳng có ai biết. Nơi này hoang vu một cách đáng sợ.
Đi được một đoạn hai người kia dừng lại trước một tòa nhà 8 hay 9 tầng gì đó rồi nói với nó:
- Tòa nhà này có tất cả 72 phòng, em mày đang ở một trong 72 phòng đó và mày có 30 phút để tìm ra nó.
Nó nhìn tòa nhà trước mặt rồi nhìn hai người kia, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, giọng lạnh băng.
- Đã dụ tao tới đây chắc chắn bọn mày đã có sự chuẩn bị, đâu cần chơi cái trò chỉ có ở trong phim ấy để làm tao mất sức.
Hai tên kia biết không lừa được nó nên đành lẳng lặng đi tiếp, lần này nó được dẫn đến một tòa nhà khác.
Bước vào một căn phòng lớn trên tầng hai, nó thấy có rất nhiều người và đa số là con trai, Ni Ni thì đang bị trói ở một góc và đang bất tỉnh.
Mấy tên con trai ở đây cũng chỉ tầm 20 tuổi đổ xuống nhưng tên nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu là bình thường nó có thể hạ được hai phần ba số người ở đây nhưng còn trong tình trạng sức khỏe hiện tại thì nó không dám chắc có hạ nổi một phần ba hay không.
- Làm gì mà lo lắng vậy Hàn Thiên Di? Lần đầu nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô quả là rất thú vị.
Một giọng con gái vừa lạ vừa quen vang lên trong căn phòng rộng lớn. Nó đảo mắt một vòng để tìm kiếm người vừa nói và ánh mắt dừng lại ở con nhỏ có vết sẹo dài bên má phải.
- Là cô à? - Giọng nó không chút cảm xúc.
- Xem ra cô vẫn nhớ tôi.
- Cô muốn gì? - Nó quan sát từng cử chỉ của con nhỏ kia, cẩn trọng hỏi.
- Trả thù...nhưng cô yên tâm người tôi muốn trả thù là cô chứ không phải con bé kia, nó chỉ là mồi nhử thôi. - Con nhỏ mặt sẹo nở nụ cười thích thú, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Cô có nhiều người như vậy mà còn chơi trò bỉ ổi này sao? Ngay cả đối đầu trực tiếp với tôi còn không dám thì nói gì đến trả thù. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ.
- Hừ! Tôi đâu có ngu mà chơi một chọi một với cô, mới cả trả thù đâu có quy định phải chơi tử tế, miễn trả thù được là được.
Nó không nói gì nữa, bây giờ có nói gì thì con nhỏ kia cũng không nghe lọt tai. Xem ra hôm nay nó không thể lành lặn ra khỏi đây.
- Sao cô im lặng vậy, sợ rồi à? - Thấy nó không nói gì con nhỏ mặt sẹo càng được đà, giọng khiêu khích.
- Đã đến được đây thì còn sợ cái quái gì nữa? Không dám chơi một chọi một thì tất cả cùng lên đi. - Nó quét ánh mắt lạnh băng qua từng người, nhấn mạnh câu cuối. Tay rút cái côn nhị khúc ở sau lưng ra.
- Thích đánh thế nào thì đánh nhưng trừ khuôn mặt nó ra. - Nhỏ mặt sẹo ra lệnh cho bọn đàn em rồi lùi sang một bên.
Cả căn phòn lớn bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng kim loại va chạm vào nhau phá vỡ sự yên lạnh của khu nhà hoang.