Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 58: Chương 58




Tiếng leng keng khô khốc vang lên trong không gian hoang vắng đầy ám ảnh.

Nhiệt độ càng lúc càng thấp vì trời đang tối dần.

Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn nhờ nhờ phản chiếu lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của nó. Mới chỉ hạ được hơn mười tên mà nó cảm thấy sức lực của mình đã sắp cạn kiệt. Cả người nó nóng như lửa đốt, đầu đau dữ dội nhưng vẫn cố đứng vững. Nếu bây giờ nó gục ngã, Ni Ni sẽ bị bọn chúng làm hại mất.

Một cơn đau đầu nữa lại ập đến khiến nó loạng choạng lùi lại mấy bước và trong lúc còn chưa kịp đứng vững lại thì một cây gậy sắt đập mạnh vào chân khiến nó khụy xuống. Cùng lúc đó con nhỏ mặt sẹo cầm dao hướng thẳng vào nó mà đâm tới.

Nó vội vàng đứng dậy nhưng cơn đau ở chân khiến nó không thể di chuyển được, đành bất lực nhìn chờ lưỡi dao kia xuyên thằng vào mình.

Vào thời khắc nguy hiểm đó, một bóng người cao gầy vụt đến trước mặt nó, xoay một vòng đẹp mắt và ôm trọn nó vào lòng.

- Hự! - Một âm thanh nhỏ phát ra, người hắn khẽ run lên, tay bất giác siết chặt nó hơn.

- Đồ ngốc!...sao lại đỡ nhát dao đó cho tôi chứ! - Giọng nó run run, khuôn mặt đã tái nhợt hẳn đi.

Nó giơ tay định đẩy hắn ra nhưng hắn đã nhấc bổng nó lên, giọng lạnh băng:

- Nguyên! Chỗ này để cậu giải quyết.

Nguyên không nói gì, chỉ hướng ánh mắt lo lắng theo bóng hai người kia cho đến khi họ khuất hẳn.

Trong đầu cậu bỗng xuất hiện một suy nghĩ: \Cậu muốn là người đỡ nhát dao đó thay nó\.

Máu chảy nhiều làm ướt đẫm cả một khoảng áo, môi đã trở nên thật nhợt nhạt, hắn vẫn gắng ôm chặt nó trong lòng, liên tục thúc giục tài xế đi nhanh hơn.

Trong vòng tay ấm áp ấy, nó đã lịm đi từ lúc nào, cơ thể nóng ran đang run rẩy, môi khẽ mấp máy:

- Lạnh...quá!

Hắn ôm nó chặt hơn một chút, vết thương ở lưng đau nhói, máu chảy càng lúc càng nhiều nhiều nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh như thường, chỉ riêng có đôi mắt là đầy sự lo lắng và ấm áp đang nhìn nó.

Trên giường bệnh trắng tinh, nó vẫn mê man chưa tỉnh. Chai nước truyền treo ở đầu giường đang nhỏ từng giọt chậm rãi vào cơ thể nó.

Ở bên cạnh, hắn đã gục mặt xuống giường, cả cơ thể như mất hết sức lực, chỉ có tay là vẫn nắm chặt tay nó.

- Để tôi đưa anh đi xử lí vết thương. - Hạo Dân sau khi làm xong thủ tục nhập viện quay trở về phòng nói với hắn.

- Tôi không muốn để Thiên Di một mình.

- Đại tỷ đang trên đường đến, chị ấy sẽ chăm sóc Thiên Di, nếu anh không mau xử lí vết thương thì anh sẽ chết vì mất máu đấy.

- Cậu nghĩ tôi là con nít hay sao mà dọa cái kiểu đấy. - Giọng hắn lộ rõ sự mệt mỏi.

- Hừ! Tôi dọa anh làm gì, anh chết hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ sợ con nhỏ kia đau lòng khi thấy anh bị như thế này thôi. - Hạo Dân tỏ vẻ dửng dưng, bất cần nói với hắn.

Hy Thần chỉnh lại chăn cho nó rồi mới đi theo Hạo Dân.

Khi bóng hai người kia vừa khuất sau hành lang, một bóng người nhanh chóng mở cửa phòng bệnh nó và bước vội vào trong như sợ có ai nhìn thấy.

Trên cánh đồng cỏ rộng mênh mông, ánh chiều tà đã phủ xuống một nửa cánh đồng, bóng dáng cô độc của nó trải dài trên thảm cỏ xanh mượt.

Bỗng nó nghe có tiếng người cười nói, vội vàng lắng nghe rồi chạy về phía phát ra âm thanh ấy. Trước mặt nó có hai người một trai một gái đang nô đùa rất vui vẻ. Cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ còn cậu trai lại có mái tóc vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng chiều muộn.

Nó cứ mải miết ngắm nhìn hai người họ cho đến khi họ quay mặt lại, nó mới giật mình nhận ra đó là người quen. Hai người kia cũng đã nhìn thấy nó và cô gái có mái tóc màu hạt dẻ đang tiến lại gần chỗ nó, giọng khinh khỉnh.

- Cô đến đây làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.