Chap 37: Trả thù
Mây đen giăng kín trời, từng cơn gió mạnh mẽ cuốn bụi bay mù mịt, không có tiếng sấm cũng không có chớp sáng nhập nhòe chỉ có tiếng gió rít ghe thật ghê rợn.
Nó ngồi bên cửa sổ ngây ngốc nhìn con đường vắng bụi bay mù mịt. Ngoài cái tên Hoàng Thiên Di và bản thân đang bị bệnh rối loạn thần kinh lúc nhớ lúc quên mà cô bé tên gì nó cũng chẳng nhớ đã nói trên dưới hai chục lần với nó ra thì đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng, không một chút ký ức, trong lòng là cảm giác lo sợ mơ mơ hồ hồ.
Chẳng bao lâu thì trời đổ mưa, những hạt nước trong suốt đập vào tấm kính cửa sổ chảy xuôi xuống tạo thành những vệt dài loang lổ. Nó giơ tay chạm vào tấm kính, miết nhẹ theo một giọt nước vừa rơi xuống. Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, đôi môi nứt nẻ mấp máy nói gì đó không rõ ràng.
Ring!!! - Là âm báo tin nhắn từ điện thoại của nó.
“Tôi cần nói chuyện với cô về Hoàng Nguyên, gặp nhau ở Parkson.
Hoàng Thiên Di.”
Nó cầm điện thoại đọc đi đọc lại tin nhắn đến năm, sáu lần, não cố gắng vận động để nhớ xem Hoàng Nguyên là ai và còn cả tên người gửi nữa. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, đầu lại còn đau hơn. Nhìn ngoài trời đang mưa ngày một lớn, nó do dự không biết có nên đi hay không thì có một tin nhắn mới gửi đến.
“Hoàng Nguyên đang gặp nguy hiểm“.
Mặc dù không nhớ nhưng nó dám chắc cái tên Hoàng Nguyên này có liên quan đến mình bởi vì trong danh bạ có lưu tên Hoàng Nguyên và có cả tin nhắn Hoàng Nguyên gửi cho nó mấy ngày trước. Nếu đã có liên quan thì phải đi xem người ta thế nào nhỡ đâu tên đó có họ hàng hay thân quen với nó thì lúc đấy có hối cũng không kịp.
Một điều không may là trong nhà không có ai, nó lại còn chẳng nhớ Parkson là chỗ quái nào thôi thì bắt taxi bảo họ đưa đến đó cũng được nhưng còn cái người nó gặp lúc vừa ngủ dậy về nhà không thấy nó đâu chắc chắn sẽ rất lo lắng. Nghĩ nghĩ mấy giây nó lôi tập giấy nhớ trong túi áo ra viết mấy chữ rồi dán trên mặt bàn sau đó mới rời khỏi nhà.
Parkson là một khu giải trí lớn nằm ở khu đô thị mới, bình thường ờ đây rất đông người nhưng hiện tại với cái tiết trời mưa gió bão bùng như thế này thì khu giải trí ngay cả bóng ma cũng chẳng có.
Nó đứng trước cổng lớn chờ đã được 15 phút mà chẳng thấy người hẹn gặp đâu, đang ngó nghiêng xung quanh thì nó bị một đôi tay rắn chắc giữ chặt lấy sau đó chẳng còn biết gì nữa.
- Bốp!
Mặt bị tát một cái đau điếng nó mới lơ mơ tỉnh lại, ánh sáng trong phòng khiến nó phải mất một lúc mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Nó thấy mình đang ngồi trong một căn phòng rất rộng, bài trí xa hoa lộng lẫy, tay chân đều bị chói chặt. Trong phòng chỉ có khoảng chục người và nổi bật nhất là ba người một nam hai nữ đang ngồi uống trà trên bộ sofa sang trọng.
- Đại ca nó tỉnh rồi. - Một tên con trai đứng cạnh nó nói.
Lúc này ba người kia mới từ từ tiến tới gần, người con trai cao khoảng 1m75, tóc nâu đỏ, khuôn mặt hơi trẻ con với là da trắng mịn nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo không chút cảm xúc. Cô gái đang khoác tay cậu ta tóc xoăn dài đến ngang lưng, khuôn mặt xinh đẹp hơi vênh lên vẻ khinh khỉnh. Còn một người nữa, là cô gái đi sau hai người kia, cô ta thế quái nào lại trông giống hệt nó.
- Nghe nói cô đã nhớ lại tất cả? - Người con trai môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười xấu xa, hỏi.
- Tôi có quen mấy người à? - Nó vừa hỏi vừa nhìn ba người trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu. Ba người này nó cảm thấy mình đã từng gặp qua nhưng lại chẳng thể nhớ nổi họ là ai.
- Hình như cô ta vẫn chưa nhớ! - Cô gái đang khoác tên con trai nhướn mày nói.
- Cô ta đã nhớ lại tất cả rồi chỉ là thần kinh cô ta có vấn đề nên lúc nhớ lúc quên thôi. - Cô gái có khuôn mặt giống hệt nó giải thích.
- Như thế hành hạ cô ta càng vui.
Hy Thần sau khi thi tốt nghiệp lập tức trở về nhà, thật không yên tâm khi để nó ở nhà một mình. Chỉ vì hôm qua trong lúc nó vẫn đang bình thường bắt hắn hứa sẽ đi thi tốt nghiệp đúng quy định nếu không hắn đã lùi lịch thi lại.
Về đến nhà trời đã chạng vạng tối, căn nhà tối om không một ánh đèn, trời lại còn mưa tầm tã. Hắn nhanh chóng mở cửa rồi vội vàng chạy lên phòng. Căn phòng không có ai.
Hắn từ lo lắng biến thành hoảng hốt, chạy khắp nhà tìm nó vẫn không thấy, gọi điện cho bọn Bội Doanh với Hạo Dân bọn họ cũng đều nói không biết.Đến khi bắt gặp tờ giấy nhớ nó để lại trên bàn hắn mới biết là nó đã ra ngoài, trong lòng lại càng bất an hơn, hắn sợ nó lại biến mất như mười năm trước. Hiện tại nó đang không nhớ gì đi lung tung rất nguy hiểm không biết chừng bị bắt cóc rồi cũng nên.
Bất chấp trời mưa lớn, hắn đánh xe ra khỏi gara lao đi tìm nó. Trong lòng thầm cậu nguyện nó không xảy ra chuyện gì.
Quay trở lại nơi nó đang bị bắt giữ, lúc này trong căn phòng chỉ còn lại bốn người là nó và ba người kia. Theo như những gì nó nghe được từ cuộc nói chuyện của ba người kia thì tên con trai tên là Jason, cô gái nhìn giống hệt nó tên Hạ Nhi và cô gái còn lại tên Lê Thi.
- Chúng ta nên bắt đầu hành hạ cô ta bằng trò gì trước? - Jason xoa xoa tay, nhìn nó bằng ánh mắt thích thú.
- Theo em thấy thì con gái quan trọng nhất là trinh tiết, cứ cho cô ta một viên thuốc rồi nhốt cô ta vào phòng cùng với một trong mấy thằng đàn em của anh để cô ta thác loạn một đêm. - Lê Thi cất giọng choe choé góp ý.
Nó khẽ rùng mình một cái, lòng không hiểu tại sao ba người kia lại đối xử như vậy với mình. Hạ Nhi thì sợ xanh mặt trước cái trò khủng bố của Lê thi, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng góp vui.
- So với việc hành hạ thể xác thì hành hạ tinh thần cô ta còn vui hơn nhiều. Tôi biết có một loại thuốc kích thích thần kinh khi tiêm vào người sẽ sinh ra ảo giác, tâm trí mê loạn, chúng ta tiêm cho cô ta một liều sau đó kể cho cô ta nghe chuyện cũ cộng với mấy tấm ảnh và mấy đoạn phim Jason lấy được ở chỗ Hy Thần. Đảm bảo cô ta sẽ đau khổ đến mức sống không bằng chết.
Người bị Jason giữ chặt, không thể kháng cự dù chỉ một chút, nó đành giương mắt để Hạ Nhi tiêm thứ chất lỏng kia vào người. Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của người nó vừa gặp sáng nay. Đôi mắt thật lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đó là một chút dịu dàng, một chút ấm áp cộng với một chút yêu thương. Người đó tên là Hàn Hy Thần...Hàn Hy Thần là người mà nó sẽ yêu suốt đời suốt kiếp. Nó như bừng tỉnh khỏi cơn mê lâu ngày, cuối cùng thì cũng nhớ ra được người chiếm trọn trái tim mình là ai.
Cánh tay bị tiêm thuốc hơi nhói lên, ngay sau đó là cảm giác lâng lâng mơ hồ, cảnh vật trước mắt cứ xoay vòng vòng, nó chẳng thể nhìn rõ những thứ xung quanh nữa. Nó nghe loáng thoáng có tiếng con gái.
- Thuốc hơi mạnh phải đợi một chút.
Mất khoảng 15 phút, đầu óc nó mới tỉnh táo một chút, mọi thứ trong phòng cũng không còn quay vòng vòng nữa. Lúc này Hạ Nhi mới kéo ghế đến ngồi cạnh nó, chiếc miệng xinh xắn bắt đầu kể cho nó nghe câu chuyện về một cô bé tên Hoàng Thiên Di. Rồi lần lượt những bức ảnh được bày ra trước mặt nó, những đoạn phim lần lượt được chiếu trên ti vi. Từng lời nói, từng hình ảnh khắc sâu vào tâm trí nó. Đến lúc này, trí nhớ bị ngủ quên mới trỗi dậy, hiện lên thật rõ ràng trong đầu nó.
Trước mắt bỗng hiện lên những hình ảnh mờ ảo đan xen giữa quá khứ và hiện tại, vui buồn hạnh phúc đau khổ lẫn lộn, nó dường như đang xem một đoạn phim ngắn kể về cuộc đời của mình vậy.
Ảo ảnh bị phá vỡ khi một bức ảnh được đưa ra trước mặt nó kèm theo giọng nói không cao không thấp của Hạ Nhi.
- Cô chắc chưa được xem bức ảnh này đâu nhỉ, có nhận ra người trong bức ảnh này là ai không?
Nó nhìn thật kĩ hai người trong bức ảnh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót, cổ họng đắng ngắt không nói nên lời.
Trong ảnh Hy Thần nằm trên bãi cỏ xanh ngát, hai mắt khép lại như đang ngủ, phía sau là ngôi nhà gỗ màu trắng cùng với khóm tử đinh hương màu xanh saphia. Còn cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đang cúi xuống hôn Hy Thần chẳng phải là Tử Di - chị gái của nó sao.
Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc của nó lúc này. Mặc dù Tử Di là chị gái nó nhưng không hiểu sao nó vẫn thấy rất khó chịu khi nhìn vào bức ảnh kia.
- Bức ảnh này tôi lấy được từ trong ví của Hy Thần...cô không ngờ đúng không? Người Hy Thần yêu là chị gái cô, chị gái cô cũng rất yêu Hy Thần. Cô giống như người thứ ba chen vào giữa họ vậy.
Nó muốn nói là không phải nhưng tiếng chưa kịp phát ra đã bị câu nói tiếp theo của Jason chặn lại.
- Bây giờ chị gái cô đã chết, cô đương nhiên trở thành người thay thế. Những gì cậu ta nói với cô chỉ toàn là những lời lừa gạt thôi.
Máu từ mũi chảy vào miệng tanh nồng đánh tức chút ý chí còn xót lại, nó gằn giọng nói.
- Anh câm miệng lại cho tôi.
Jason chỉ nhếch môi, cao giọng đề nghị.
- Nếu như cô không tin tôi sẽ gọi cho Hàn Hy Thần để đối chất.
Nói là làm, Jason lấy điện thoại của nó ra, bật nguồn và bấm gọi cho Hy Thần. Chuông vừa mới reo lần thứ nhất hắn đã lập tức bắt máy.
- Tiểu Di em đang ở đâu?
Nó có thể nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của hắn, trong lòng thấy ấm áp hơn một chút.
- Hy Thần, em có chuyện muốn hỏi anh, anh phải hứa sẽ trả lời thật lòng nhé. - Giọng nó run run.
- Được!
- Người anh yêu thực sự là ai?
- Là em.
- Vậy còn Tử Di?
- Cô ấy...là bạn.
Nó cho dù có ngốc cũng nhận thấy sự lúng túng qua câu trả lời của hắn.
- Còn bức ảnh trong ví của anh thì sao?
Nó thật sự không muốn hỏi câu này nhưng nếu không hỏi nó sẽ không thể chứng minh những gì Jason nói là sai, một phần là vì lo sợ câu trả lời của hắn sẽ không như mình mong muốn.
Đã gần một phút trôi qua mà đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, môi nó nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng, giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
- Cúp máy đi rồi muốn làm gì tôi thì làm. - Giọng nó như van xin, lại có chút dửng dưng. - Nhưng trước tiên tôi muốn hỏi ba người một câu. Tại sao mấy người lại muốn làm hại tôi?
Ba người kia nhìn nhau, Jason là người lên tiếng trước.
- Dù sao cô cũng sẽ đi theo chị gái cô, coi như tôi có lòng tốt cho cô biết nguyên nhân vậy. - Jason nhìn nó bằng ánh mắt đầy thù hận, bắt kể lại quá khứ. - Gia đình tôi vốn rất hạnh phúc cho đến khi mẹ tôi phát hiện bố tôi ngoại tình. Từ một gia đình hạnh phúc biến thành những trận cãi vã, đập phá đồ đạc ngày đêm. Năm đó tôi mới mười tuổi, chỉ biết giương mădt nhìn bố mẹ cãi nhau mà không thể làm gì. Mẹ tôi lại bị bệnh tim, thể trạng vốn rất yếu chẳng bao lâu thì bà ốm nặng nằm liệt giường. Bố tôi không những không quan tâm mà còn sớm ngày ở bên tình nhân của ông ta. Có một lần mẹ cố gắng rời khỏi giường, đi tìm người đàn bà kia, sau lần đó mẹ tôi không bao giờ quay trở về nữa bởi vì bà lên cơn đau tim trên đường về nhà và qua đời ngay hôm đó. Người đàn bà kia chính là người gây ra cái chết cho mẹ tôi, khiến tôi không thể gặp bà lần cuối. Người yêu thương tôi nhất cũng là người tôi yêu thương nhất đã phải chết trong đau đớn và cô độc. Tôi hận bố bao nhiêu thì càng hận người đàn bà ngoại tình với ông ta bấy nhiêu. Tôi đã thề sau này lớn lên nhất định sẽ trả thù cho mẹ tôi vaf trớ trêu thay bà ta lại là mẹ của cô - Lã Uyển Như...Tôi muốn bà ta phải nếm thử mùi vị đau khổ khi mất đi người thân là như thế nào. Sau cái chết của chị gái cô, bà ta dường như phát điên vậy nên tôi đã định dừng tay. Cho đến khi Hàn Hy Thần nhờ tôi điều tra về cô. Ha ha thật không ngờ cô lại chính là đứa con gái bị mất tích của bà ta, vì vậy tôi quyết định lên kế hoạch trả thù một lần nữa.
- Anh...Trần Minh Tú! - Nó tức giận nhìn tên con trai ánh mắt đầy thù hận trước mặt, đến tận bây giờ nó mới nhớ ra cậu ta.
- Ồ bây giờ cô mới nhớ ra tôi cơ à! Thế nào cảm thấy tức giận vì tôi lợi dụng người cô yêu à? Tôi nghĩ cô phải cảm ơn tôi mới đúng, tôi đã giúp cô khá nhiều chuyện đấy. Để tôi kể tiếp cho cô nghe nhé.
- Anh...
- Cô có nhớ chiếc hộp gỗ chứa quyển album chụp toàn ảnh của chị cô và Hy Thần cùng với chiếc usb lưu mấy đoạn phim của họ không? Nếu không nhờ tôi đặt ở vị trí dễ tìm đó thì có lẽ đến tận bây giờ cô vẫn không biết về nó đâu. Hay là cái vụ cô bị Lã Uyển Như bắt cóc ấy cũng chính là do tôi tạo cơ hội cho hai mẹ con cô gặp nhau, chẳng phải sau lần đó cô cũng nhớ ra ít nhiều còn gì. Ngoài ra thì mấy cái vụ bắt cóc Hạo Dân với Bội Doanh, còn cả vụ phá quán bar của cô đều là do tôi làm, vốn định mượn tay bọn nó cho cô một trận ai ngờ Hàn Hy Thần với Hoàng Nguyên hết lần này đếm lần khác làm anh hùng cứu mỹ nhân phá hỏng kế hoạch của tôi. Mãi mới nghĩ ra kế mới là để Hạ Nhi đóng giả cô để tăng thêm phần kịch tính, giúp cô khôi phục trí nhớ rồi cho cô đi theo chị cô. Thế nào, cô thấy kế hoạch mới của tôi hay chứ?
- Khốn kiếp!
- Cái này cô không nên trách tôi, phải trách mẹ cô mới đúng.
Rầm!!!
Minh Tú vừa dứt lời thì cánh cửa sau lưng nó bị đạp tung ra, Hy Thần cùng mấy người nữa đồng loạt xông vào.
Minh Tú không ngạc nhiên khi thấy mấy vị khách không mời mà đến bởi vì cậu ta còn đang mải nhìn người phụ nữ cậu ta căm ghét nhất trên đời - Lã Uyển Như.
- Minh Tú!
Chất giọng trầm lạnh vang lên khiến Minh Tú giật mình thu lại ánh mắt thù hận. Lúc này cậu ta mới nhớ ra mình đang làm gì, nhanh như cắt cậu ta rút con dao từ sau lưng ra, cắt đứt dây chói trên người nó rồi kéo nó lùi lại.
- Lã Uyển Như chắc bà cũng biết cô ta là ai rồi nhỉ?
Minh Tú nhìn thẳng Lã Uyển Như hỏi, tay cầm dao đưa lên kề sát cổ nó.
- Cậu...
Bàn tay run rẩy của Lã Uyển Như nắm chặt lại, môi run run không nói nên lời, bà ta chỉ có thể bất lực nhìn Trần Minh Tú đang đe doạ tính mạng con gái mình.
- Đối với cái chết của Hoàng Tử Di bà không được chứng kiến, hôm nay tôi sẽ cho bà biết việc tận mắt chứng kiến con gái mình bị giết mà chẳng làm được gì đau khổ như thế nào.
Trần Minh Tú dí sát lưỡi dao sắc lạnh vào cổ nó, làn da mỏng bị cứa nhẹ một đường, không gây chết người nhưng đủ để kích thích sự sợ hãi trong lòng mỗi con người ở đây. Từ chiếc cổ trắng ngần, những giọt máu màu đỏ thẫm nhỏ ra làm ướt lưỡi dao sắc lạnh. Ánh mắt Minh Tú lướt qua từng người, môi hơi nhếch lên, thì thầm vào tai nó.
- Cô thấy vui chứ, chính tôi đã sắp đặt để cô được gặp họ lần cuối trước khi chết.
Nó lúc này đang đau lòng muốn chết còn hơi đâu mà vui với cả không vui, bị giọng nói lạnh lẽo của Minh Tú làm cho giật mình, nó mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình.
Đưa mắt nhìn từng khuôn mặt trong phòng, đầu tiên ánh mắt nó dừng lại trên người Hàn Hy Thần, rất nhanh sau đó chuyển sang người Lã Uyển Như, ánh mắt vô cảm bỗng chốc trở nên u ám, nó giơ tay chỉ thẳng vào Lã Uyển Như, hỏi.
- Bà ta làm gì ở đây?
- Để nhặt xác cô. - Minh Tú trả lời.
- Uỵch!
Tất cả những người có mặt trong phòng đều tròn mắt nhìn Trần Minh Tú bất tỉnh lăn ra đất.
Tua lại 5s trước.
Trần Minh Tú nói ra câu ấy càng làm lửa giận trong lòng nó bùng lên dữ dội, ngoài bản thân nó ra thì không ai có quyền lấy đi mạng sống của nó cả. Nhân lúc cậu ta còn đang mải liếc nhìn Lã Uyển Như nó dùng hai tay kéo bàn tay đang cầm dao ra xa khỏi cổ mình rồi dùng chân làm một cú đã ngược vào đúng chỗ hiểm của Minh Tú khiến cậu ta phải buông con dao ra, vội vàng cúi xuống ôm bảo bối. Ngay lúc đó nó xoay người rút thanh sắt mà lúc trước nó thấy một tên đàn em của Trần Minh Tú để quên ở gần đó đập mạnh vào đầu cậu ta làm cho cậu ra bất tỉnh.
Quay lại hiện tại.
Mọi người đều thở phào vì nó không còn nguy hiểm thì lại được một phen kinh hồn bạt vía khi thấy nó nhặt con dao dính máu từ dưới đất lên, rạch một đường trên cánh tay, nụ cười trên môi nó lạnh ngắt.
Máu tươi chảy ra nhanh chóng thấm đẫm lớp vải áo màu trắng sữa, từ từ nhỏ giọt xuống nền đất lạnh giá.
- Tiểu Di...
- Anh thấy đau lòng à? - Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ bẫng tựa như có như không.
- Nghe anh giải thích đã.
- Không cần đâu, tôi đã nghe chán những lời giải thích của anh rồi...Tử Di chết rồi vẫn có thể khiến anh yêu chị ấy đến như vậy.
Ngay từ đầu đáng lẽ nó không nên thích Hàn Hy Thần, chẳng phải Tử Di với Hy Thần có hôn ước với nhau hay sao. Nó là em không nên tranh giành người yêu với chị gái mình mới phải. Vậy mà nó đang làm trò ngu ngốc gì thế này, vì hắn mà không ngại làm tổn thương ngay cả bản thân mình.
- Có phải nếu tôi chết thì anh cũng sẽ nhớ đến tôi giống như nhớ chị ấy?
- Thiên Thiên con đừng như vậy! Mẹ...
- Bà Im Đi! Ai Cho Bà Lên Tiếng Ở Đây?
Lã Uyển Như vừa lên tiếng khuyên can thì đã bị nó chặn lại, ánh mắt tràn ngập đau khổ phút chốc biến thành lạnh lẽo đến rợn người. Sự thù hận chất chứa suốt từ lúc mới nhớ lại đến bây giờ mới có cơ hội bùng phát.
- Bà không phải mẹ tôi, trước đây không phải, sau này lại càng không phải. Những năm tháng tôi bị bà đánh đập, ghẻ lạnh, những năm tháng tôi lưu lạc ở bên ngoài, phải sống với những người chỉ coi tôi như con vật, những năm tháng tôi lang thang đầu đường xó chợ, bà có trả lại được cho tôi không? Tôi thà không có mẹ còn hơn có một người mẹ nhẫn tâm độc ác như bà.
- Thiên Thiên, mẹ xin lỗi, là mẹ sai khi đối xử không tốt với con.
“Cô có biết vì sao mẹ cô lại lạnh nhạt với cô không? Bởi vì cô là con gái của Hoàng Hựu Minh - người đàn ông đã khiến bà ta phải chia tay vơi người bà ta yêu suốt năm năm trời, nực cười thay người đàn ông bà ta yêu suốt năm năm ấy lại là bố của Hàn Hy Thần - Hàn Hy Trác. Sau này gặp lại Hàn Hy Trác, bà ta đã sắp đặt cho chị gái cô và Hy Thần đính ước, dùng cái hôn ước ấy để làm lá chắn cho mối quan hệ mờ ám giữa hai người họ. Cuối cùng mọi chuyện cũng bị vợ của Hàn Hy Trác phát hiện, bà ấy trong lúc tức giận đã đâm chết chồng mình rồi tự sát.
- Tại sao anh lại biết những chuyện này?
- Làm bạn Thân của Hàn Hy Thần bao năm chẳng nhẽ tôi lại không biết được những chuyện này“.
Đoạn hội thoại giữa nó và Minh Tú một tiếng trước lại hiện lên trong đầu. Cứ như một sự ám ảnh không thể nào dứt.
Lã Uyển Như là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của bố mẹ Hy Thần, nếu hắn biết sự thật này sẽ không bao giờ có thể chấp nhận nó nữa. Đẩy nó vào bước đường này là do người đàn bà tàn nhẫn kia. Bà ta hết lần này đến lần khác chia rẽ tình cảm của nó, ngay cả lúc nó bị bắt cóc bà ta cũng không màng, bây giờ cũng tại bà ta mà nó không thể nào ở bên người nó yêu. Một chữ hận thôi chưa đủ, nó muốn bà ta phải dày vò ân hận cả đời.
Nó đưa con dao dính máu lên sát cổ, giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng lăn dài trên má, đã diễn kịch thì phải diễn cho đạt.
- Hàn Hy Thần, em muốn hỏi anh một lần cuối, rốt cuộc Tử Di là gì đối với anh?
- Anh...cô ấy là...Em mau bỏ dao xuống đi đã, anh với cô ấy không như em nghĩ đâu.
- Em hiểu rồi...đến cuối cùng anh vẫn không thể trả lời.
“Xin lỗi anh Hy Thần, những gì mẹ em gây ra cho anh và gia đình anh, em sẽ thay bà ta trả. Xin lỗi vì không thể ở bên anh được nữa, mãi mãi rất xa còn em thì mệt mỏi qua rồi!”
Nói đoạn nó quay sang nhìn Lã Uyển Như.
- Lã Uyển Như bà hãy nhớ thật kĩ, lí do tôi chết ngày hôm nay chính là vì muốn bà phải ân hận, đau khổ suốt quãng đời còn lại.