Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 78: Chương 78




Chap 38: Kết thúc.

Phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, nó lặng yên nằm trên chiếc giường trắng, hai mắt nhắm chặt không để lộ bất cứ sự buồn thương hay đau đớn nào.

Bác sĩ bảo do tác dụng của một loại thuốc kích thích nên nó chưa tỉnh lại ngay được. Hắn ngồi bên cạnh ngắm nhìn nó, ánh mắt thật dịu dàng và ấm áp. Chỉ có mình cô bé này mới khiến trái tim hắn rung động, cũng chỉ có cô bé này mới xua đi sự lạnh giá trong lòng hắn. Ngay từ khi còn là một cậu bé, hắn đã quyết tâm bảo vệ nó đến cùng, sẽ không để nó chịu bất kì tổn thương nào. Nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, hắn đã rất sợ khi nó định tự tử, có trời mới biết lúc đó trái tim hắn như đã ngừng đập. Cũng may mà Hoàng Nguyên theo đường cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào đánh ngất nó không thì không biết sẽ có chuyện điên rồ gì xảy ra.

Hàng mi cong cong khẽ rung, nó từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của hắn. Đáy mắt lộ rõ sự đau đớn cùng tội lỗi. Hắn vì nó mà làm nhiều chuyện như vậy còn nó thì sao, nó là con gái của người đã gián tiếp gây ra cái chết của bố mẹ hắn. Nếu có một ngày hắn phát hiện ra liệu hắn có còn yêu nó không? Đến lúc đó nó sẽ không còn đủ can đảm để đối mặt với hắn mất.

- Em tỉnh rồi.

Thanh âm trầm lạnh mang theo sự dịu dàng cùng quan tâm kéo nó ra khỏi suy nghĩ. Một cảm giác ấm áp chợt lan toả trong lồng ngực. Trong tình yêu đôi khi chỉ cần một sự quan tâm nho nhỏ cũng khiến lòng ta ấm áp.

Cố kìm nén nụ cười đang chuẩn bị nở trên môi, nó lạnh lùng quay ra phía cửa sổ, mắt dán chặt vào nền trời xanh thẳm. Trời vẫn trong xanh như vậy mà tại sao trong lòng lại nổi giông bão.

- Em vẫn còn giận chuyện của Tử Di? - Hắn hỏi.

Nó phân vân một hồi định không trả lời nhưng im lặng chẳng phải đồng nghĩa với thừa nhận hay sao.

- Tử Di là chị gái của tôi sao tôi có thể giận chứ?

- Ý anh là em vẫn đang giận anh?

Thật ra nó chẳng giận gì cả, cũng hiểu rõ người hắn yêu là nó, trong khoảng thời gian nó mất tích giữa họ có chuyện gì nó cũng chẳng để bụng. Hôm qua kích động đến mức muốn tự tử cũng chỉ tại thuốc kích thích cùng với những lời nói khiêu khích của Trần Minh Tú và còn vì muốn kiếm lí do khiến hắn nghĩ rằng nó vì hiểu lầm chuyện của hắn với Tử Di nên mới làm như vậy để che dấu việc mình muốn thay mẹ trả nợ cho hắn. Không ngờ tự tử không thành bây giờ hắn lại hỏi câu này khiến nó không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng nhìn hắn, mà im lặng đồng nghĩa với thừa nhận.

- Tiểu Di, anh và chị gái em vốn dĩ không yêu nhau, có muốn cũng không thể bởi vì Tử Di là em gái cùng cha khác mẹ của anh.

Ầm!!!

Cái gì? Hắn vừa nói cái gì? Em gái cùng cha khác mẹ! Không phải nó đang nghe nhầm đấy chứ???

Nhận ra sự ngạc nhiên trên khuôn mặt nó, hắn khẽ mỉm cười, tiếp tục nói.

- Trước đây anh không thể nói vì trước lúc Tử Di mất đã bắt anh hứa không được nói chuyện này cho ai biết bao gồm cả em, cô ấy làm vậy vì muốn bảo vệ danh dự cho mẹ em, không muốn người ngoài nói bà ấy có chồng rồi mà còn ngoại tình và vì không muốn em đau lòng nữa.

- Tại sao anh lại nói với em chuyện này, anh đã hứa với chị gái em? - Sau khi lấy lại được bình tĩnh nó cất tiếng hỏi.

- Bởi vì anh không muốn em hiểu lầm, chắc Tử Di cũng không giận vì anh thất hứa đâu. - Hắn cười cười, đưa tay lên nhéo mũi nó. - Em cũng không cần thấy có lỗi vì những gì mẹ em đã làm.

- Tại sao?

Lòng nó có chút nhộn nhạo, không phải hắn đã biết hết mọi chuyện rồi đấy chứ.

- Mẹ em vốn không có lỗi, bà ấy và bố anh đã yêu nhau từ trước, mẹ anh chỉ là người đến sau nên không thể trách mẹ em được. Cô bé ngốc không ngờ em lại định dùng cái chết để trả nợ thay mẹ mình.

- Hy Thần!

Nó xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Chưa đầy 5s nó đã bật dậy ôm chầm lấy hắn, mặt dụi dụi vào vòm ngực vững chắc, cảm nhận mùi bạc hà man mát. Hắn cũng vòng tay ôm lấy nó, đáy mắt không còn sự lạnh lẽo mà thay vào đó là sự ấm áp đã bị chôn vùi từ lâu.

Tiết trời tháng sáu, oi bức đến khó chịu, nó trong tà váy trắng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Đặt bó tử đinh hương thơm ngát xuốn trước mộ Tử Di, nó vui vẻ nói.

- Chị, em đến thăm chị đây! Còn mang đến loại hoa chị thích nhất nữa...Dạo này chị vẫn khỏe chứ? Từ sau giấc mơ đó em không còn gặp lại chị nữa. - Nó nửa ngồi nửa quỳ trước mộ, bộ dáng vô cùng uỷ khuất. - Còn rất nhiều điều em muốn nói với chị...Em muốn xin lỗi vì trước đây đã ghen với chị, còn đến đây chửi mắng chị, em thực sự xin lỗi, em đúng là người ngốc nghếch mà, cực kì ngốc. Em còn muốn cảm ơn chị nữa, cảm ơn vì đã giúp em nhớ lại tất cả nhưng...về chuyện tha thứ cho mẹ, em thực không làm được, bà ấy gây ra cho em quá nhiều sự tổn thương, em không có cách nào để bỏ qua những chuyện đó. Chị...mong chị hãy hiểu cho em.

Yên lặng một hồi, nó lấy lại vẻ tươi vui lúc mới đến, tiếp tục liến thoắng.

- Hy Thần gần đây bận ôn thi không thể đến thăm chị, anh ấy nhờ em gửi lời xin lỗi đến chị vì đã thất hứa, chị sẽ không giận anh ấy đúng không? À còn nữa sau khi Hy Thần thi đại học bọn em sẽ sang Mỹ thăm bố, bố chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên cho xem.

Và cứ thế trong cơn gió mùa hè thoang thoảng, ánh nắng vàng rực cả một khoảng trời, nó ngồi bên mộ Tử Di kể không biết bao nhiêu là chuyện cho đến tận khi có người gọi điện tìm mới chịu ra về.

Cánh đồng một màu xanh ngát, Hoàng Nguyên thoải mái ngả mình trên cỏ, hai mắt nhắm lại, tận hưởng không khí dịu mát nơi đây.

Có tiếng bước chân rồi tiếng người nằm xuống bên cạnh. Nguyên liền mở mắt quay sang nhìn thì thấy một khuôn mặt xinh đẹp cùng ánh mắt long lanh đang nhìn mình. Cậu khẽ mỉm cười, giọng nói ôn nhu cất lên.

- Sao lại đến đây?

- Không phải nơi này anh làm để tặng em sao, chẳng lẽ em đến đây là sai? Mà anh không lo ôn thi chạy đến đây làm gì còn có nửa tháng nữa.

Nguyên không nói gì, nụ cười trên môi càng đậm. Cô bé này vẫn nói nhiều như ngày nào và cậu vẫn không hề thấy khó chịu vì điều đó.

- Này không phải anh hứa sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc em như em gái hay sao? - Nó phụng phịu bám lấy tay Hoàng Nguyên lắc lắc, giọng nói có chút hờn dỗi. - Vậy mà anh biến mất hơn một tuần nay.

Nguyên không thể nào làm ngơ được nữa, thu lại nụ cười trên môi, mặt cậu trở nên vô cùng nghiêm túc, vẫn là giọng nói đầy ôn nhu.

- Thiên Di, anh trai không thể ở bên em gái cả đời bởi vì đến một ngày nào đó em gái sẽ gặp được một người con trai cô ấy yêu và người đó cũng yêu cô ấy, anh trai cũng vậy. Em đã có Hy Thần bên cạnh, cậu ấy sẽ thay anh chăm sóc em, anh không thể lúc nào cũng ở bên em như trước được nữa. Từ bỏ tình cảm suốt 12 năm thật không dễ dàng nhưng anh tin anh sẽ làm được. Em gái ngốc, anh vẫn sẽ quan tâm đến em, chỉ là sự quan tâm ấy sẽ ít đi một chút, anh cũng cần tìm một nửa thực sự cho mình nữa.

Nghe những lời nói trân thành của Hoàng Nguyên trong lòng nó không khỏi thấy chua xót, lặng lẽ cúi đầu, những giọt nước mắt trong suốt thi nhau rơi xuống.

Hoàng Nguyên khẽ cười khổ, đưa tay lau nước mât cho nó.

- Lại còn khóc nữa, từ bé đến lớn đều là anh phải lau nước mắt cho em.

- Anh Nguyên, em xin lỗi, rất xin lỗi.

- Nhóc con, em xin lỗi gì chứ, tình cảm đôi khi không thể ép buộc, làm anh trai cũng tốt.

Cánh đồng xanh ngát, gió thoang thoảng, ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm lấy dáng người cao lớn đang ngồi trên bãi cỏ.

Thiên Di đã rời đi từ lâu nhưng câu nói cuối cùng vẫn như đang văng vẳng bên tai.

- Em thật xui xẻo khi không thể yêu anh...nhất định sau này sẽ có một cô gái thật tốt thay em làm điều đó. Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em...ừm còn gì nữa nhỉ, à phải rồi, sau này em vẫn sẽ quấy rầy anh dài dài nên cho dù anh không muốn cũng buộc phải quan tâm đến em.

Lọn tóc bị gió thổi tung, trên môi là nụ cười như có như không, Hoàng Nguyên từ từ đứng dậy, bóng dáng cô độc trải dài trên thảm cỏ xanh mướt. Tình cảm nếu không nắm bắt kịp thời sẽ nhanh chóng tuột khỏi tầm tay, đáng lẽ ra ngay từ đầu cậu không nên cố chấp tranh giành nó với Hy Thần mới phải, làm anh trai vẫn tốt hơn.

New York - Mỹ.

New York là thành phố lớn bậc nhất của Mỹ với cái tên “Thành phố không bao giờ ngủ“. Không chỉ có vậy, New York còn là đô thị phồn hoa với những toà nhà chọc trời, nền kinh tế phát triển đứng đầu cả nước và nhiều địa danh vô cùng nổi tiếng.

Thiên Di lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước xa lạ trong lòng không khỏi có chút bỡ ngỡ. Đôi mắt to tròn long lanh lộ rõ vẻ thích thú nhìn ngắm xung quanh, hệt như một đứa trẻ lần đầu được đến công viên chơi. Hy Thần chỉ có thể lắc đầu cười cười, cô bé này lúc không nhớ thì không sao, lúc nhớ lại rồi thì lại y như một đứa trẻ khi thì nhí nhảnh, lúc thì giận dỗi khiến hắn phải xoay như chong chóng mới kịp thích ứng. Mong rằng sau này lấy về nó sẽ bớt trẻ con đi một chút.

Xe vừa dừng trước toà nhà H&H thuộc quận Manhattan, nó liền nhanh chóng chạy đến cửa chính, đưa mắt đánh giá kiến trúc của toà nhà từ dưới lên đến tầng cao nhất. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ bố nó lại có một sự nghiệp đáng mơ ước như thế này.

Nắm tay Hy Thần đi vào bên trong, đôi mắt đã to tròn của nó càng lúc càng mở to hơn, kiến trúc bên trong này phải nói là quá đẹp đi, vừa có nét Tây lại vừa có nét Đông Nam Á, vừa hiện đại lại vừa có chút cổ đại, hết sức hài hoà trang nhã. Hắn từ đầu đến giờ vẫn luôn quan sát vẻ mặt nó, phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.

Cho đến tận khi vào thang máy nó mới lấy lại vẻ mặt lành lạnh thường ngày, quay sang hỏi Hy Thần.

- Anh nghĩ bố sẽ biểu hiện như thế nào khi gặp em?

- Chắc sẽ giống như biểu hiện của em khi vừa bước chân xuống máy bay đến trước lúc vào thang máy.

Hắn trả lời, môi khẽ cong lên tạo thành nụ cười tuyệt đẹp.

Nó ngẩng mặt lườm hắn một cái rồi lại cúi xuống nghĩ ngợi gì đó, lông mày hơi nhíu lại.

- Đang nghĩ gì vậy? - Hắn nín cười hỏi.

- Đang tưởng tượng lại vẻ mặt ngạc nhiên cộng với ghen ghét của mấy cô tiếp tân khi thấy anh nắm tay em bước vào đây.

Giật mình! Không ngờ trong lúc thưởng thức kiến trúc của toà nhà mà nó vẫn có thể quan sát vẻ mặt của mấy cô ả kia. Đúng lúc thang máy kêu ding một cái, cửa từ từ mở ra, hắn chỉ khẽ hắng giọng, không bình luận gì thêm kéo tay nó ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng làm việc của người bố thân yêu mười năm chưa gặp, nó cảm thấy có chút mất tự nhiên cùng lo lắng, do dự một lúc mới đưa tay lên gõ cửa.

- Cốc! Cốc!

Không đợi nó phải gõ đến lần thứ hai cánh cửa từ từ được mở ra nhưng người đầu tiên nó gặp sau cánh cửa kia không phải là bố mình mà là một cô gái khá trẻ, khuôn mặt khả ái đậm nét phương Tây, dáng người đạt tiêu chuẩn của người mẫu, đây chắc hẳn là thư ký của bố nó. Cô ta liếc nõ một cái rồi lại nhìn hắn, đôi môi anh đào căng mọng kéo lên thành nụ cười vừa khêu gợi lại vừa quyến rũ, dùng thứ tiếng Anh chuẩn nói.

- Chào giám đốc, chủ tịch đang ở trong phòng.

Hắn chỉ khẽ gật đầu, tai nghe nhưng mắt thì lại đặt trên người bên cạnh, không khó để nhận ra tia lạnh lẽo vừa hiện lên nơi đáy mắt nó.

Chẳng để cô ta nói thêm câu nào nó hừ lạnh một tiếng bước thẳng vào phòng. Bàn tay nhỏ bé còn cố tình nắm chặt tay hắn đưa qua trước mặt ả thư ký như thể tuyên bố: anh ấy là của tôi, cô đừng có mà mơ tưởng.

Căn phòng khá rộng, cửa sổ sát đất cho thấy khung cảnh thành phố phồn hoa phía dưới. Hoàng Hựu Minh ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt chăm chú chuyên tâm đọc tài liệu mà thư ký vừa đưa tới, ánh mắt lộ rõ sự sắc bén của một người thương nhân. Ông mới ngoài 40 nhưng mái tóc đã điểm bạc, khoé mắt lộ rõ nếp nhăn cùng vết chân chim. Mặc dù trên người đã có dấu hiệu của tuổi già nhưng nét phong độ vẫn không hề giảm. Nó chăm chú quan sát người đàn ông trước mặt, người bố nó đã xa cách 10 năm. Những hình ảnh ngày thơ bé cùng chị gái và bố chơi đùa chợt ùa về, tựa như dòng nước mát lành chảy qua trái tim nó. Nước mắt không kìm được nhẹ nhàng lăn xuống, giọt nước mắt của hạnh phúc.

- Bố!

Thanh âm run run vang lên khiến Hoàng Hựu Minh đang chăm chú đọc tài liệu vội ngẩng mặt lên nhìn. Đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đến là bàng hoàng và cuối cùng là hạnh phúc vỡ oà. Ông cất giọng trầm ổn khẽ gọi.

- Thiên Di!

- Bố! - Nó vừa nói vừa chạy đến ôm trầm lấy bố mình, tiếng khóc nức nở bật ra khỏi cổ họng, tiếng khóc đã kìm nén suốt một tháng nay.

Sau một màn tình cảm sướt mướt nó cũng bình tâm trở lại, bắt đầu kể câu chuyện cuộc đời mình trong mười năm qua cho bố nghe theo yêu cầu của ông.

- À đúng rồi, tại sao cô thư ký kia lại gọi anh là tổng giám đốc. - Nó tò mò hỏi hắn khi chỉ còn lại hai người trong phòng.

- Em có để ý đến tên công ty không?

- H&H...không lẽ... - Nó nhìn hắn đầy ngạc nhiên, ngay sau đó thắc mắc trong đầu liền được giải đáp.

- Đúng vậy, khi bố anh mất anh mới có 15 tuổi, không thể tiếp quản công ty do đó phải nhờ đến bố em. Sau khi bàn bạc bố em cùng anh quyết định sẽ sáp nhập hai công ty vào một đợi đến năm anh mười tám tuổi sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc.

- Sao anh không kể với em sớm? - Nó có vẻ không hài lòng nhìn hắn. - Thảo nào lúc bước vào công ty mọi người đều nhìn anh với ánh mắt khác thường.

- Anh đã định kể cho em ngay sau hôm nhận chức nhưng không ngờ sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên cũng không kịp kể.

- Bao gồm cả chuyện cô thư ký kia.

Nó liếc hắn một cái rồi chuyển sang nhìn cô ả vừa bê hai tách cà phê vào phòng, dáng người hấp dẫn uyển chuyển ẩn sau bộ trang phục công sở nửa kín nửa hở.

Hắn khẽ cười khổ, đưa tay cốc đầu nó.

- Lại ghen vớ ghen vẩn.

Nó gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói.

- Trước lúc bố đi họp có nói cô ta là thư ký riêng của anh, em đã bảo bố đổi thư ký nam cho anh rồi...A không được nhỡ đâu thư ký nam là người đồng tính bị vẻ đẹp của anh quyến rũ.

Nó lúc đầu còn tỏ vẻ lạnh lùng liền sau đó lại đổi sang có chút lo lắng.

- Cũng tại anh đẹp trai quá đi! Lát bố đi họp về em sẽ bảo ông cho anh nghỉ việc, chờ đến khi em tốt nghiệp sẽ đến làm thư ký riêng của anh. - Cách giải quyết vô cùng...hợp lí.

- Em không định học đại học à? - Hắn giả bộ nghiêm túc hỏi.

- Chuyện đó tính sau, trước tiên cứ cho anh nghỉ việc trước đã.

Sau hơn một tuần dạo chơi khắp New York nó đành phải trở về Việt Nam trong sự tiếc nuối, còn có việc chờ nó về giải quyết.

Hoàng Hựu Minh trước sự năn nỉ ỉ ôi của con gái cưng cuối cùng cũng phải đồng ý cho Hy Thần nghỉ việc một năm.

Trước khi lên máy bay, Hoàng Hựu Minh còn dặn dò nó vài câu.

- Ta với mẹ con mặc dù đã li hôn nhưng tình cảm vợ chồng suốt hai mươi năm không thể vì một tờ giấy mà chấm dứt. Ta biết bà ấy đã gây cho con nhiều tổn thương nhưng dù sao bà ấy vẫn là mẹ của con, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, cái gì tha thứ được thì nên tha thứ.

- Bố không hận bà ta vì đã phản bội mình à? - Nó vô thức cất tiếng hỏi.

- Ta làm gì có quyền hận bà ấy, khi xưa chính ta ép bà ấy lấy ta, cũng chính ta khiến bà ấy oán hận mình, khiến con chịu nhiều tổn thương cũng một phần do ta.

Nó chỉ im lặng không nói câu nào, mãi đến lúc phải lên máy bay nó mới buồn bã nói lời tạm biệt, hứa sẽ sang thăm bố trong thời gian sớm nhất. Sau đó cùng hắn lên máy bay về Việt Nam.

- Tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể khiến một người bất chấp tất cả để được bên người mình yêu, nó cũng có thể khiến một người hận người kia sâu sắc. - Nó đưa ra nhận xét khi cả hai đã yên vị trên máy bay.

- Và còn có thể khiến một người tự đi ghen với chính mình. - Hắn bổ sung.

- Anh...lúc đó em đâu có nhớ gì chuyện trong quá khứ làm sao biết được người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình em...mà em ghen cũng chỉ vì em yêu anh thôi.

Nó trừng mắt nhìn hắn, cố che dấu sự ngượng ngùng trong mắt nhưng mà, khuôn mặt đỏ lựng đã hoàn toàn bán đứng nó.

Nhìn khuôn mặt vì ngượng mà đỏ ửng của nó tim hắn bất giác lại đập loạn nhịp, không thèm quan tâm mình đang ngồi trên máy bay liền cúi xuống phủ môi mình lên đôi môi vì đang giận giữ mà chu lên của nó. Thưởng thức sự mềm mại cùng hương vị ngọt ngào mà hắn đã không được chạm vào suốt hai tháng nay.

Hạnh phúc cuối cùng cũng trở về bên đôi bạn trẻ.

Bầu trời vẫn xanh và em vẫn yêu anh nhiều như vậy. Tình yêu của chúng ta không phải đã trải qua quá nhiều sóng gió nhưng nó cũng đủ khiến em hiểu em yêu anh đến nhường nào. Nếu Định mệnh đã sắp đặt cho em yêu anh thì em nguyện cả đời này sẽ nắm lấy tay anh không buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.