Tiếng nước
dội ào ào từ nhà tắm. Nhung nằm co mình, cuộn tròn người. Cảm nhận sự mịn màng
của lớp lụa cọ vào da, và sự êm ái ấm áp của lớp lông vũ bên trong chiếc chăn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy gai người vì lạnh. Hay tại chiếc gường kingsize quá to
khiến mình cô không thể làm nó ấm lên? Nhung cố kéo dồn chăn về phía mình.
Tiếng nước trong nhà tắm đã dứt. Cô biết, ít phút nữa Nam sẽ đi ra. Quấn bên
dưới bằng một chiếc khăn bông. Khuôn ngực rộng với đám lông tơ ướt át. Mái tóc
lòa xòa, nhỏ những giọt nước lạnh buốt xuống nền nhà. Anh sẽ im lặng ngồi trên
sofa hút thuốc, tay xoay xoay ly brandy óng ánh sắc vàng mật ong. Trầm ngâm
ngắm những mảng màu đen xám của bóng đêm, xen kẽ những khoảng đèn vàng nhạt
nhòa ngoài bức tường kính. Bức tranh thành phố về đêm, khi nhìn từ tầng hai
mươi tư luôn đơn điệu như thế.
Nhung sẽ
cố giả vờ ngủ. Một giấc ngủ say rã rời, như nó phải thế, sau một đêm ân ái điên
cuồng. Phải, Nhung rất yêu sự mạnh mẽ đàn ông của Nam. Yêu những đắm say miên
man trong khoái lạc bất tận. Yêu những cái ôm nồng nàn siết chặt, những nụ hôn
nóng bỏng đam mê. Yêu cái cách anh trườn lên người cô như loài bò sát. Nhấp
nhô. Lên xuống. Vào rồi ra. Yếu ớt rồi mạnh mẽ. Từ từ rồi liên tục. Cho đến khi
cả hai mệt nhoài, ngã gục. Nhưng chỉ đến thế. Tất cả chỉ có vậy.
Nam đang
ngồi kia, hút thuốc. Anh nhả từng làn khói vào trong không khí. Chúng dần tỏa
ra rồi biến mất. Cứ thế cho đến khi anh dụi thuốc, rồi uống nốt ngụm rượu
brandy. Nhung biết tiếp theo anh sẽ từ tốn mặc quần áo. Đầu tiên là quần lót, rồi
đến quần bò. Cuối cùng là áo sơ mi. Khi mặc xong, anh sẽ đến bên cô - Khi này
vẫn giả vờ ngủ ngon như một đứa trẻ. Hôn nhẹ lên má. Để lại một thẻ visa trên
đầu gường, cho cô thanh toán tiền phòng và mua sắm. Sau đó anh sẽ bỏ đi. Bỏ mặc
cô lõa lồ, trần truồng, quấn mình trong đám chăn mà vẫn run rẩy vì lạnh.
Cô sẽ nằm
đó, chờ cho tiếng bước chân anh xa khỏi hành lang, biến mất trong thang máy.
Khi ấy, cô mới ngồi dậy, không mảnh vải, đến bên chiếc ghế nơi anh đã ngồi. Cầm
lấy chiếc ly mà anh bỏ lại, uống nốt chút rượu còn sót lại, cố tìm hương vị đôi
môi anh. Cô biết mình hành động như một kẻ điên. Không, cô điên thật. Điên vì
tình yêu dành cho anh.
Nhung rót
thêm rượu vào ly. Rồi chợt nhận ra là mình đang rất lạnh. Gân xanh nổi rõ trên
làn da trắng muốt. Run rẩy, cô lại chiếc tủ, lấy áo khoác của khách sạn choàng
lên người. Với tay lấy chiếc điện thoại. Nhung mở nhạc rồi ngồi xuống chiếc
sofa, cố gắng rúc sâu vào lớp đệm êm ái tìm hơi ấm của anh. Tiếng hát da diết
của laurent christy vang lên. Nhung tựa
đầu vào khung kính. Để cho âm nhạc xoa dịu nỗi cô đơn trong cô.
Nam từng
hỏi cô “ Tại sao em chọn bài hát color of the night cho nhạc chuông anh gọi
đến?” . Lúc đó Nhung khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán anh. “ Bởi vì em thích nó,
thế thôi ạ”. Anh không nhận ra sao? Không thấy sao Nam? Bởi vì bài hát rất
giống chúng mình. Cô quay mặt đi, cố nuốt những câu nói ấy xuống cùng với nước
mắt.
Nhung vẫn
nhớ như in ngày lần đầu gặp Nam. Tại góc cầu thang, trường cấp hai Lê Quý Đôn.
Hai người va vào nhau, sách vở rơi tung tóe. Cô như muốn rụng rời khi nhìn thấy
người con trai ấy bối rối nở nụ cười xin lỗi khi đưa sách lại cho cô. Và từ đó,
bông hoa nổi tiếng xinh đẹp, kênh kiệu của trường đã biết yêu đơn phương. Thời
gian tưởng như xóa nhòa đi mối tình học sinh trong sáng, cô cũng trải qua vài
ba mối tình . Nhưng ngày gặp lại Nam trong Rooftop, tình cảm cũ sống lại. Cô
không ngần ngại trao thân ngay trong đêm ấy. Với cô, có là gì mà phải tính
toán, chỉ cần yêu là đủ. Nhưng từ phía anh, có thật là yêu?
Ngoài trời
đổ cơn mưa rào hiếm hoi giữa đêm, những vệt nước loang loáng chảy thành từng
dòng xiên xiên ngoài khung kính. Tô bóng đêm thành màu trắng bạc. Nhung lấy
những ngón tay gầy, trắng xanh, di theo những vệt nước. Ước gì chúng có thể
cuốn đi nỗi cô đơn trong cô.
Nhiều khi,
cô có cảm giác mình là một thứ công cụ tình dục, thỏa mãn phần con trong Nam.
Dù anh luôn dịu dàng, luôn đắm say, luôn chịu chi và chịu chơi. Những đêm bên
nhau trong những khách sạn hàng đầu của thành phố, tận hưởng đam mê bất tận.
Những căn phòng sang trọng bậc nhất với những chiếc gường cỡ lớn. Đủ cho anh và
cô làm đủ trò, đủ tư thế vẫn không sợ
rơi xuống đất. Nhưng sau những mặn nồng, anh sẽ bỏ cô lại, mỗi sáng thức dậy
anh đã biến mất. Để lại bên cạnh cô chiếc gối nhàu nát, minh chứng cho sự hiện
diện của anh. Dù cô có khóc lóc hay hờn dỗi thì anh vẫn ra đi. Kể cả lúc đó là
10h đêm, hay 5h sáng. Không bao giờ anh ngủ bên cô trọn vẹn một đêm. Không bao
giờ…
You and I moving in the dark
Bodies close but souls apart
Shadowed smiles and secrets unrevealed
I need to know the way you feel
Anh và em,
khuất dần vào bóng đêm
Thân xác
gần gũi, thế nhưng tâm hồn xa cách
Với nụ
cười mơ hồ, bí ẩn vẫn vẹn toàn
Em thật
lòng muốn biết cảm xúc của anh.
…..
Nhung
không biết cô và anh đã làm tình với nhau bao nhiêu lần. Những cái siết chặt
trong tuyệt đỉnh hoan lạc ái ân, vẫn không đủ sức mang hai tâm hồn lại gần
nhau. Nam luôn phong kín tâm hồn mình như một thành trì bí ẩn mà cô là kẻ đứng
ngoài. Nhung đau đớn tự hỏi: “trái tim anh có thật sự có một chỗ cho em hay
không?”
…….
I 'll give you everything I am
And everything I want to be
I'll put it in your hands
If you could open up to me oh
Can't we ever get beyond this wall
Cause all that I want, is just once
to see you in the light
But you hind behind
the color of the night
……..
Em có thể
trao anh tất cả những gì thuộc về em, tất cả những gì em ao ước
Em sẽ đặt
chúng vào đôi tay anh, chỉ cần anh mở rộng tâm hồn mình với em
Liệu ta
có thể nào một lần bước vượt qua khỏi bức tường ngăn giữa nhau?
Vì tất cả
những gì em mong mỏi,
chỉ là
được một lần được thấy anh trong ánh sáng
Nhưng anh
cứ ẩn mình
giữa sắc
màu bóng đêm...
Đôi khi
Nhung cảm thấy mình là một diễn viên tài năng. Phải, cô luôn diễn kịch xuất
sắc. Một vở kịch tình yêu hoàn hảo, hạnh phúc. Người ngoài luôn thèm thuồng
nhìn cô sánh bước bên Nam. Nhưng tận sâu trong tâm hồn, cô biết Nam chưa bao
giờ thuộc về cô. Nam là một kẻ cô đơn đáng thương. Trong lòng anh dường như có
sẵn một hố sâu, trống vắng. Anh lấp đầy nó bằng những mối tình. Anh ve vãn
những cô gái nhẹ dạ không chỉ để ngủ. Mà chỉ đơn giản khỏa lấp nỗi cô đơn.
Nhung hiểu và muốn ôm trọn anh, xoa dịu cho anh. Nhưng cô không biết phải làm
thế nào. Nói đúng hơn, Nam đã coi Nhung như hàng chục cô gái khác trước đó. Cô
vẫn ở ngoài cái bức thành trì tâm hồn anh. Dù tình yêu của Nhung cho anh mãnh
liệt và không tính toán. Giọng hát buồn của laurent christy dường như đang nói
lên tâm trạng của cô. Đã hàng trăm, hàng ngàn lần Nhung muốn nói với anh rằng:
“ Em đã trao anh hết tất cả con người em. Yêu anh bằng tất cả tâm hồn trọn vẹn,
không toan tính. Xin hãy mở lòng, xin hãy cho em được chạm vào tâm hồn anh. Bởi
vì, em muốn có một tình yêu thật sự.Tất cả những gì em muốn, là được thấy suy
nghĩ của anh trong ánh sáng. Nhưng tại sao anh cứ… ẩn mình… giữa màu sắc của
bóng đêm…?”
Nhung gục
xuống, những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên khuôn mặt thanh tú. Cô uống
cạn cốc rượu, và bỏ về gường. Cơn say sẽ đưa cô vào giấc ngủ. Cô biết ngày mai,
như một thông lệ, đúng tám giờ, nhân viên khách sạn sẽ mang lên cho cô một bữa
sáng thịnh soạn do Nam đặt trước. Kèm theo một món quà, socola, hoặc hoa hồng…
Tối
nay, những cơn gió lạnh nối tiếp nhau thổi ngoài khung cửa, rồi gió kéo mưa về.
Bầu trời trong xanh mau chóng biến mất vào hư vô, thay vào đó là những tầng mây
xám lãng đãng một màu sũng nước. Rồi mưa tới, xối xả và dữ dội. Những hạt mưa
rơi xuống đám lá sấu vỡ ra thành những mảnh nhỏ, từng hạt từng hạt nối tiếp
không dứt. Dũng nhấp một ngụm café đắng ngét, ngắm những vệt mưa tí tách rơi. Rồi
như bị mưa thu hút, anh đặt cuốn sách đang đọc xuống bàn. Đứng lên mở cửa sổ,
hơi nước ẩm ướt tràn vào phòng. Mùi mưa tinh khiết cũng theo vào, làm nhòa đi
mùi trầm hương cổ kính đậm đặc trong phòng.
Dũng
sống trong khu biệt thự pháp trên đường Hoàng Diệu. Đây là khu nhà đặc biệt
dành cho quan chức cấp cao của thành phố. Ngôi nhà trắng, với những ô cửa sổ
màu xanh, lấp ló sau những rặng sấu và ngọc lan xanh mướt. Trong nhà bài trí
đơn giản theo phong cách của thập niên 90. Mẹ Dũng là một người phụ nữ Hà Nội
xưa. Bà tinh tế trong gu thẩm mỹ, và cổ điển trong tính cách. Ngôi nhà do đó
cũng mang một nét đẹp sang trọng, nhưng xưa cũ.
Dũng
nhấp thêm một ngụm café nóng, nhìn dòng người ướt lướt thướt dưới mưa. Những
con người bé nhỏ, cô đơn náu mình trong những tấm nhựa xanh đỏ. Cố gắng chen
nhau để về một chốn nương náu bình yên.
-
Dũng ơi, mẹ để bánh trong tủ lạnh đấy. Tối
đói nhớ lấy ăn nhé con.
Tiếng
mẹ làm anh giật mình, thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
-
Vâng ạ. Tối nay bố về không mẹ?
Dũng
hỏi, dù trong lòng anh đã biết chắc câu trả lời.
-
Tối nay bố đi công tác không về con ạ.
Thôi, học bài đi con. Mẹ đi đọc kinh đây.
Bố
lại không về, Dũng khẽ thở dài. Mấy năm gần đây sự nghiệp của ông lên như diều
gặp gió. Cũng đồng nghĩa với những lần đi công tác xa cùng cô thư ký xinh đẹp của
bố, và những buổi tối cô đơn của mẹ. Mẹ anh với sự nhạy cảm đã thấy sự thay đổi
nơi ông. Nhưng bà im lặng chấp nhận, chôn vùi nỗi đau vào lòng, và tìm sự thanh
thản trong cửa phật. Ngày nào cũng vậy, mỗi khi bố đi vắng thì mẹ anh lại vào
phòng thờ đọc kinh.
Tiếng
mưa đã dứt, cũng nhanh và bất ngờ như khi nó tới. Trong nhà chỉ vang lên tiếng
tụng kinh đều đều, cùng mùi trầm hương phảng phất trong không gian. Dũng bỗng cảm
thấy mệt mỏi. Anh thấy sợ mùi trầm, nó như thấm đẫm nỗi đau của mẹ. Anh biết cửa
phật là nơi chốn bình yên của bà. Nhưng chỉ làm vơi đi, còn nỗi đau vẫn còn đó.
Đau đáu, và ngày càng sâu sắc. Anh như ngửi thấy trong mùi trầm sự bế tắc và yếu
đuối của mẹ. Không thể chịu đựng được hơn nữa. Dũng khoác áo khoác, rồi lao ra
khỏi nhà. Anh cần chút không khí trong lành để xóa bỏ mùi hương đang bao lấy anh.
Đường
hà nội sau cơn mưa ướt đẫm và nhớp nháp, nhưng bù lại không khí trong sạch và
tinh khôi. Dũng hít ngửi căng đầy lồng ngực. Nhưng sao nỗi buồn vẫn không chút
phôi phai. Anh cho xe đi chầm chậm một cách vô định. Cảm thấy mình cũng đang chạy
trốn nỗi buồn. Nhiều khi Dũng muốn gào thét, bóc trần cái vẻ hạnh phúc giả tạo
của bố mẹ, của gia đình anh. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt buồn của mẹ. Anh lại
im lặng cố gắng đóng tròn vai. Lắm khi Dũng thấy sợ chính mình. Anh đang cảm thấy
mình giống bố một cách đáng sợ. Giống ông từ vẻ thư sinh dễ mến, giống cả nụ cười
dễ mua chuộc lòng người. Giống cả cái khả năng đọc và thấu hiểu nhu cầu người
khác. Nếu muốn, anh có thể điều khiển tâm trí người khác làm theo ý mình. Nói
theo cách của bố, thì anh có tố chất làm chính trị từ trong gene. Ông rất tự
hào về anh và muốn anh theo chân ông vào đảng. Nhưng Dũng ngấm ngầm chống đối lại.
Hiện tại, anh vẫn chưa biết mình muốn gì. Nhưng chắc chắn anh căm ghét những
ván cờ chính trị. Mà các quân trên ấy là những con người mang khuôn mặt đạo mạo,
nhân từ, nhưng bản chất giả dối và tham lam. Dũng thấy không ít những kẻ khúm
núm tới nhà anh với những phong bì dày cộm. Và anh biết, để được là thành viên
cấp cao trong bộ chính trị thì bố anh cũng từng phải như vậy. Và Dũng, chắc chắn
một điều là mình hoàn toàn không muốn giống bố.
Xe
dừng lại ở Nineteen bar, Dũng vứt xe cho bảo vệ rồi đi vào. Tiếng nhạc ầm ầm nhức
óc ập đến ngay khi anh mở cửa. Đôi khi, chút ồn ào sẽ giúp anh cân bằng hơn.
Dũng tìm một góc vắng, gọi một chai Chivas và đĩa trái cây. Tay quản lý thấy
anh đi một mình, muốn ở lại tiếp chuyện nhưng Dũng khéo léo đuổi đi. Hôm nay
anh muốn uống một mình và nghe nhạc. Chỉ đơn giản thế thôi.
Nineteen
là một bar mới mở. Phong cách cũng giống cái tên, rất trẻ trung và phóng
khoáng. Khách nơi đây chủ yếu là giới trẻ. Dũng hiểu và có thể điểm mặt từng
nhóm trong bar. Phía này là một số các cô gái nhảy nhót điên cuồng. Anh gọi đây
là nhóm nhảy đến chết. Dấu hiệu nhận biết là họ mồ hôi nhễ nhại, nhảy hết mình,
chơi hết mình, khuấy động mọi thứ hết mình.Có thể nói đây là nhóm có sức sống
nhất bar. Đa số những cô gái này đều thuộc nhóm ăn bám. Họ được các chàng trai
mời đến bar để mua vui cho mình. Tội nghiệp, các cô gái trẻ không biết vị trí của
họ đang ở đâu. Họ cố gắng thể hiện như mình là bà chủ của bữa tiệc, nhưng vẻ
quê mùa không thoát khỏi mắt Dũng. Phía kia là một vài cô gái với gương mặt vô
hồn, ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm hờ. Dũng biết họ đang phê thuốc. Thật đáng thương,
những gương mặt thiên thần với cơ thể và tâm hồn mục ruỗng. Một nhóm khác vừa mới
vào, thay nhau chụp ảnh từ cổng cho tới bàn bar. Đây là nhóm các cô gái
Facebook. Nhóm này xuất hiện khắp nơi. Đặc điểm nhận dạng là họ chỉ biết cười
và sống động khi chụp ảnh. Còn những lúc khác, họ là những con robot vô cảm lúc
nào cũng nhìn vào màn hình điện thoại check like Facebook. Những cô gái này
đang sống ở một thế giới khác chứ không sống cho hiện tại. Và nhóm cuối cùng, với
anh cũng là nhóm vô vị nhất, đó là các cô nàng sang chảnh. Nhóm này gồm những
cô nàng xinh đẹp mĩ miều. Thường đi một nhóm nhỏ, lúc nào cũng im lặng và tỏ vẻ
không quan tâm với tất cả. Nhưng thực chất luôn chú ý xem mọi người có để ý tới
mình không.
Dũng
nhấp một ngụm rượu lớn, rồi nhìn một lượt những gương mặt xung quanh anh. Ai
cũng nói cười hớn hở, ai cũng cố gắng chưng lên vẻ hạnh phúc, giàu có, hào
nhoáng. Đôi khi anh tự hỏi, trong tất cả những gương mặt ấy. Có bao nhiêu kẻ thực
sự thấy vui? Thực sự thấy hạnh phúc.? Hay tất cả cũng như anh thôi. Đều cô đơn
và vô định.
-
Mình sinh ra có ý nghĩa gì với cuộc đời
nhỉ?
Câu
hỏi này Dũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Không lần nào anh tìm được đáp
án. Anh và những người bạn của anh đều chỉ thấy như mình đang tồn tại. Chỉ đơn
giản là tồn tại, còn ý nghĩa cuộc sống ư? Chính anh cũng không biết. Bạn bè anh
rất nhiều người như Nam và Hoàng. Lao vào những cuộc vui và xem đó là ý nghĩa
cuộc sống. Nam thì vùi đầu vào những cuộc tình. Rồi anh nhận ra nó càng yêu
càng cô đơn. Hoàng thì vùi đầu vào những bữa tiệc tùng sa đọa. Nó càng sống
càng bào mòn sức khỏe và tuổi xuân. Bào mòn cả ý chí và ước mơ sau những làn
khói mờ của đá. Dũng nhấc ly lên uống cạn. Anh với tay định rót thêm thì một
bàn tay ấm áp ngăn anh lại. Một giọng nói nhẹ nhàng bên anh:
-
Anh Dũng, để em rót thêm rượu cho anh.
Dũng
nhận ra Ngọc Lan, cô bé PR rượu năm nay vừa tròn 16 tuổi rất xinh đẹp.
-
Sao hôm nay anh đi một mình vậy anh
Dũng?
-
Bạn bè có đôi hết rồi. Anh bị bỏ rơi cô
đơn.
Dũng
nháy mắt cười với Lan. Cô bé nghe vậy
bĩu môi nũng nịu vẻ không tin.
-
Ai chứ anh Dũng mà cô đơn gì.
Lan
vừa nói vừa bỏ đá vào một ly mới và tự rót rượu cho mình rất tự nhiên. Sau đó
cô đưa Dũng ly rượu của anh.
-
Uống cho sự cô đơn của anh nào!
Hai
người cụng ly, Lan xoay xoay vài vòng rồi uống cạn. Cô rót thêm rượu rồi ngắm
nhìn người con trai đang ngồi kia. Vẫn dáng vẻ thư sinh với cặp kính cận. Vẫn nụ
cười hiền lành với chiếc răng khểnh. Vẫn đôi mắt sáng dưới hàng mày rậm. Nhưng
sao hôm nay nhìn anh cô đơn đến thế. Lan rất muốn ôm lấy anh, cho anh chút ấm áp.
Nhưng cô phải dằn lòng mình lại. “ Phải hiểu mày là ai và đang ở vị trí nào.”
Lan tự nhủ thầm.
-
Hôm nay anh có tâm sự gì vậy? Kể em nghe
được không? Lan cố gắng dò hỏi.
Dũng
vờ như không nghe thấy tiếng Lan. Anh lắc chiếc ly, những viên đá va vào thành cốc
tạo thành một âm thanh trong veo như tiếng nứt vỡ. Anh ngồi dựa lưng vào bức tường.
Cảm thấy sự lạnh lẽo của bê tông phía sau. Dũng rút một điếu thuốc rồi châm lửa
hút. Anh từ tốn nhả một làn khói trắng lên không. Chúng lan ra, rồi biến mất,
như chưa từng tồn tại.
Lan
tự rót thêm cho mình một ly rượu. Cô uống cạn, rồi lại tự rót cho mình thêm một
ly khác. Cứ như vậy, cho đến khi hơi men chếnh choáng, Cô nắm lấy bàn tay Dũng,
đặt lên đó một nụ hôn.
-
Hãy để em sưởi ấm cho anh.
Lan
nhìn Dũng với đôi mắt ướt át. Dũng đọc được trong đó tình yêu nồng nàn tới mức
tôn thờ. Anh khẽ thở dài, bỗng thèm một chút hơi ấm, anh kéo Lan vào lòng. Cả
cơ thể con gái mềm mại, ấm áp và thơm mùi đàn bà đổ ập vào người anh. Kích
thích mọi giác quan, Dũng cảm thấy bản chất đàn ông đang trỗi dậy phía bên dưới.
Lan kiễng chân , kéo ghì Dũng xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn sâu. Bờ môi
con gái thật mềm và ngọt, Dũng phải hít thật mạnh rồi gắng sức đẩy Lan ra. Lý
trí không cho phép anh đi quá giới hạn.
-
Thôi, đủ rồi.
Lan
buông Dũng ra, cô lau nhanh giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp, giọng nghẹn
ngào:
-
Em xin lỗi. Em chỉ muốn trả nợ cho anh.
Anh biết đấy… Bà em đã khỏe…
Lan
ngập ngừng. Dũng biết cô muốn nhắc đến món nợ viện phí.
-
Chút tiền ít ỏi đó, em không phải bận
tâm đâu.
-
Tiền thì em không có đủ để trả cho anh.
Nhưng em có thân xác này. Nếu anh muốn, bất cứ khi nào em cũng sẽ đến với anh.
Sưởi ấm cho anh. Lan lí nhí, quay mặt đi, không dám nhìn Dũng.
Dũng
khẽ thở dài, xoay Lan về phía mình. Anh kéo gương mặt cô ngước lên nhìn anh.
-
Anh không cần em phải trả gì cả. Đừng
bán rẻ bản thân như thế. Anh không nhận đâu.
-
Anh chê em không còn trinh trắng ạ? Lan
dò hỏi
-
Không, với anh cái đó không quan trọng.
Chủ yếu vì anh không yêu em. Và cũng không cần tình dục không tình yêu.
Dũng
bỗng cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Anh đưa Lan mảnh khăn giấy cho cô lau nước
mắt. Dũng sợ nước mắt đàn bà. Nó dễ làm mềm lòng những người đàn ông nhạy cảm.
Anh ra dấu gọi thanh toán rồi nói với Lan:
-
Anh phải về rồi. Món tiền đó em không phải
nghĩ nữa nhé. Lần sau đừng mang thân xác ra đổi với anh. Anh buồn đó nghe
không?
Lan
mím môi, khẽ gật đầu. Dũng thanh toán xong, anh khoác áo rồi lao ra đường. Cảm
thấy tâm trạng cũng không mấy khá hơn.
Đường
phố vắng tanh, cái lạnh sau cơn mưa cộng thêm hơi sương buốt giá. Sắp sang mùa
rồi đấy nhỉ? Chẳng mấy chốc heo may về, quét sạch những chiếc lá còn sót lại
trên cây. Dũng cho xe đi chầm chậm dọc theo con phố vắng. Thỉnh thoảng, có vài
xe phóng vèo qua để lại những chấm sáng nhỏ rồi vụt tắt trong đêm. Đâu đó, vẳng
lại tiếng rao bánh mì nóng, nghe cô đơn và lạc lõng. Nhà nhà đều tắt điện chìm
vào giấc ngủ. Hàng cây im lìm, dường như có thể nghe cả tiếng vỗ cánh của những
con chim ăn đêm.
Bỗng
điện thoại trong túi rung lên bần bật. Dũng đoán chắc mẹ gọi, nhắc anh về sớm.
Nhưng không, cuộc gọi đến từ Hoàng. Dũng bấm nút trả lời:
-
Gì thế chó con. Nhớ tao à?
-
…. ( im lặng )
-
Alo,
mày nhớ tao quá không nói được gì đấy à?
-
…. ( vẫn im lặng )
-
Thằng khốn này. Mày câm rồi đấy à? Dũng
bắt đầu nổi nóng. Anh quát lên với cái điện thoại.
-
Đến nhà tao đi. Tới đây đi. Tao cần mày.
Giọng Hoàng run run sũng nước. Dũng chột dạ dừng xe
lại, hỏi lớn:
-
Mày sao thế? Có chuyện gì thế?
-
Tút tút…
Hoàng cúp mày. Tín hiệu ngắt sau hai tiếng tút. Dũng
sững người, anh mau chóng nhắn tin cho mẹ, báo đêm nay sang nhà Hoàng ngủ. Rồi
anh quay xe lao thẳng về hướng khách sạn Hoàng Gia.
Dũng gọi mãi nhưng không có ai ra mở cửa, điện thoại
cũng không liên lạc được. Nhìn dãy số trên bảng khóa cửa điện tử, Dũng cau mày.
Anh nhập thử một dãy số rồi bấm enter. Khóa bật mở sau một tiếng tít. “ May mà
thằng ngốc này để mật khẩu nhà và điện thoại giống nhau”. Dũng thầm nghĩ.
Khi cửa phòng của Hoàng bật mở, đập vào mắt Dũng là
một mớ hỗn độn. Vỏ rượu, ly cốc, trái cây nằm lăn lóc. Có vẻ như vừa tàn một
party đêm. Dũng không thấy Hoàng đâu, anh gọi lớn nhưng đáp lại chỉ là im lặng
đáng sợ. Anh lao vào phòng ngủ tìm Hoàng. Ga gường nhàu nhĩ, quần áo vứt lộn xộn
dưới đất. Dấu vết cuộc hoan lạc hiện rõ bằng một bao cao su đã qua sử dụng vứt
trên gạt tàn thuốc. Dũng định bước ra thì nghe tiếng rên khe khẽ trong tủ áo.
Anh bèn tới mở cửa tủ. Hoàng ở trong đó, nửa nằm nửa ngồi, tóc tai bù xù, đầu gục
xuống gối, cơ thể trần chuồng không mảnh vải.
-
Mày làm gì trong này thế? Dũng lay Hoàng
hỏi. Lúc này, Hoàng mới ngước đôi mắt vô hồn ngơ ngác nhìn Dũng, rồi sau đó lấm
lét ngó quanh sợ sệt.
-
Nó đi chưa?
-
Ai cơ? Dũng ngạc nhiên hỏi.
-
Hồn ma con bé tao lái xe đâm chết mấy
năm trước í.
Dũng
thở hắt ra, thằng này ngáo đá nặng quá rồi. Anh kéo Hoàng dậy, lấy áo kimono
khoác vào cho bạn. Người Hoàng nồng nặc mùi rượu, mùi mồ hôi. Dũng đẩy Hoàng
vào phòng tắm, rồi bật nước nóng xả thẳng vào mặt. Hoàng vẫn ngồi gục một chỗ,
không buồn phản kháng. Chỉ lâu lâu, lấy tay lau dòng nước đang quất vào mặt bỏng
rát.
-
Mày tỉnh lại chưa? Dũng đứng bên cạnh hỏi.
Hoàng
không trả lời, chỉ im lặng gật đầu. Dũng tắt vòi sen, mở vòi nước đầy bồn tắm
cho bạn.
-
Mày ngâm mình một chút cho tỉnh. Tao ra
ngoài đây. Xong tự mặc quần áo, rồi đi
ra nhé.
Anh
đặt khăn tắm và áo kimono lên mặt tủ , định ra ngoài thì Hoàng thét lên:
-
Đừng về. Đừng bỏ tao lại. Xin mày đấy.
Mày về là con ma ấy đến đấy. Tao sợ lắm.
Hoàng
gục mặt, ôm gối khóc nức nở. Dũng đặt tay lên vai bạn an ủi:
-
Đừng lo. Tao chỉ ra ngoài chứ không về.
Chả lẽ tao đứng đây nhìn mày tắm? Hay mày muốn tao nhảy vào tắm chung? Ha ha…
Dũng
cố gắng hài hước. Dù chính anh còn thấy cười không nổi.
-
Thôi tao ra ngoài nhưng bật nhạc to cho
mày yên tâm. Thế nhé.
Dũng
khép cửa phòng tắm rồi bật nhạc thật to. Sau đó anh thay lại toàn bộ ga gường
và chăn gối mới. Gom quần áo và vài ba thứ dơ bẩn sót lại sau cuộc ái ân của
Hoàng vào túi rác. Xong đâu đấy, anh ra tủ lạnh lấy bia cho mình và nước cho bạn.
Một
lúc sau, Hoàng đi ra, da xanh nhợt, đôi mắt tuy đỡ thất thần hơn, nhưng vẫn còn
ánh lên vẻ sợ sệt. Dũng đỡ Hoàng lên gường rồi đưa bạn chai nước. Hoàng lắc đầu:
-
Cho tao bia đi.
-
Trong người mày đủ chất kích thích rồi.
Dũng
mở chai nước, rồi ấn vào tay bạn. Hoàng miễn cưỡng uống một ngụm. Hai người im
lặng theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Trong phòng chỉ còn nghe tiếng hát có
phần uể oải, mệt nhoài, u uất, của Lana Del Rey.
Don't make
me sad, don't make me cry
Sometimes love is not enough and the road gets tough
I don't know why
Keep making me laugh,
Lets go get high
The road is long, we carry on
Try to have fun in the meantime
Hoàng dựa lưng vào thành gường,
những lọn tóc ướt bám vào khuôn mặt. Cậu nhắm mắt rồi áp chai nước vào má mát
lạnh.
-
Dạo
này tao hay thấy con ma ấy. Nó cứ về gặp tao suốt. Hoàng phá tan im lặng.
-
Ban
đầu nó chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn tao. Máu me be bét….Hoàng vừa nói vừa uống
một ngụm nước.
-
Còn
dạo này nó vào hẳn phòng rồi. Lúc nãy nó đứng ngay đầu gường nhìn tao lom lom.
Tao sợ lắm Dũng ạ.
Nói đến
đây Hoàng bật khóc như một đứa bé bị đòn. Dũng biết hoàng đang kể về những ảo ảnh
do ma túy đá, anh để kệ cho Hoàng khóc. Đôi khi nước mắt sẽ giúp con người ta
lấy lại cân bằng nhanh nhất. Ban đầu cậu khóc rất to, sau đó nhỏ dần. Cuối cùng
chỉ nấc nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ. Dũng vẫn ngồi im lặng uống bia và nghe nhạc
của Lana. Không hiểu sao âm nhạc của cô ca sỹ này ám ảnh anh đến thế. Những bản
nhạc của Lana lúc nào cũng buồn, nỗi đau cứ rơi rớt đâu đó trong ca từ. Với
chất giọng sầu thẳm, dai dẳng và lối hát nói Lana đánh thức cảm giác cô đơn
trong anh.
Dũng uống
nốt ngụm bia cuối trong lon. Anh nhận ra mình vẫn chưa say. Dù tối nay đã uống
khá nhiều. Dũng mở thêm một lon khác, anh muốn mình say mèm và ngủ một giấc sâu
tới sáng. Thế nhưng tâm trí anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra sự trống rỗng trong
lòng. Hoàng vẫn ngủ ngon lành. Gương mặt tuy vẫn còn dấu nước mắt nhưng không
còn sự đau đớn nữa, thay vào đó là một sự phẳng lặng. Dũng ngắm bạn mình đang
ngủ rồi khẽ thở dài. Anh thấy mình thật kém cỏi khi chứng kiến sự trượt dài của
bạn nhưng không thể ngăn cản. Hoàng đang lún sâu vào ma túy đá. Nó hủy hoại tâm
hồn cậu nhanh chóng mặt. Đến khi Dũng nhận ra sự thay đổi thì mọi chuyện đã khó
cứu vãn. Anh chỉ có thể tạm bảo vệ Hoàng ra khỏi những ảo ảnh. Chứ không thể
cứu bạn khỏi chúng mãi mãi. Những thanh niên giống như bọn anh. Tưởng như có
tất cả, hạnh phúc và giàu có. Nhưng mỗi người đều có những nỗi buồn không thể
sẻ chia.
Nhạc
chuyển sang bài color of the night, đây là bài hát mà người con gái anh yêu rất
thích. Dũng cho bài hát vào list nhạc của mình để nhớ tới cô. Một người con gái
đẹp, thông minh, nhạy cảm và yếu đuối. Nhưng cô luôn tạo cho mình một vỏ bọc
kênh kiệu, đanh đá để che dấu sự mong manh của tâm hồn. Không ít lần anh thấy
đôi mắt buồn của cô đẫm nước khi nghe bài hát này. Mỗi lần như vậy anh rất muốn
đến bên cô, ôm cô vào lòng, lau đi những giọt nước mắt. Nhưng đó chỉ là mơ ước
xa vời. Vì đến việc thổ lộ anh cũng không dám nói. Mối tình đơn phương theo
suốt nhưng năm tháng áo trắng học trò. Rồi khi gặp lại trong trường đại học,
anh cũng không đủ dũng cảm để nói với cô ba chữ “ Anh yêu Em”. Dũng phải chôn
sâu tình cảm của mình, bên cô như một người bạn. Mối tình đơn phương này khiến
trái tim Dũng đau biết bao lần, khi mỗi ngày phải chứng kiến cô bên người con
trai khác. Nó khiến anh không thể yêu ai, dù những người con gái thần tượng anh,
giống như bé Lan nhiều vô kể. Anh mặc kệ, giả vờ vô tâm không biết tới những
tình cảm đó. Và luôn cười hiền lành lảng tránh mỗi khi ai đó hỏi về bạn gái.
Dũng lắc
đầu thật mạnh để cố thoát ra những suy nghĩ tiêu cực. Anh với tay tắt nhạc. Hôm
nay đã quá đủ cho những chán chường. Anh cầm lon bia lên uống cạn. Rồi thấy như
mình đã say. Dũng lảo đảo bước đến gường rồi ngã phịch ra. Giấc ngủ đến với anh
thật nhanh. Và dường như, cơn say luôn là liều thuốc tốt cho những chàng trai
cô đơn trước cuộc đời.