Định Mệnh Trái Ngang

Chương 18: Chương 18




Ông ta lặng thinh không nói gì, mắt ông ta rực sáng.

Thú vị !

Thêm một lần nữa, ông ta phải khen thầm tính cách của Băng.

Xem ra cuộc hôn nhân này không hề nhạt nhẽo như ông ta tưởng, mà ngay từ đầu đã có điềm báo đây sẽ là cuộc hôn nhân có nhiều sóng gió và giông bão nổi lên rồi.

Với một cô vợ không an phận, ương bướng, nghịch ngợm, hiếu động, thông minh và tài năng cũng không kém như Băng, ông ta sẽ rất mệt mỏi và vất vả mới quản lý được Băng.

Đứng sát vào người Băng, ông ta lại hỏi.

_Tại sao cô biết ?

Băng nở một nụ cười vui sướng, ánh mắt mơ màng.

_Tôi rất hâm mộ Picasso nên tác phẩm nào của ông tôi cũng lùng xục đọc và xem bằng được, vì không có nhiều tiền nên tôi luôn tìm hiểu qua báo và qua mạng. Thỉnh thoảng tôi cũng đến phòng tranh xem triển lãm, tuy chỉ là những bức tranh nhái theo phong cách của ông nhưng tôi rất thích.

Thấy cô vợ đam mê và hâm mộ Picasso nhiều đến nỗi mặt ửng đỏ, và nụ cười mở rộng tươi như hoa nở, tự dưng ông ta lại thấy bực mình và tức giận.

Mặc dù biết rằng đó là chỉ là lòng ngưỡng mộ của một người xa lạ, của một học trò đối với tiền bối nhưng ông ta không muốn Băng tưởng nhớ đến một người đàn ông khác trước mặt mình.

Cảm hứng xem tranh và thử tài am hiểu nghệ thuật của vợ tan biến hẳn, thậm chí ông ta còn mong, Băng mù tịt về hội họa còn hơn.

_Cô đã xem đủ rồi chứ ?

Ông ta đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy tưởng của Băng.

_Chư…a…a !

Băng giật mình ngước mắt nhìn ông ta, từ trạng thái vô hồn, Băng bàng hoàng tỉnh lại.

Thấy ông ta đang lạnh lùng đứng trước mắt mình, ánh mắt nhìn như muốn thiêu chết mình bằng hai ngọn lửa rực cháy trong mắt ông ta, Băng sợ hãi vội lùi một bước.

Ông ta nén giận hỏi.

_Cô đã xem qua căn phòng chưa ?

Gãi đầu, Băng lúng túng đáp.

_Tôi vẫn chưa xem.

Dù thừa hiểu Băng đã làm gì nhưng ông ta vẫn cứ hỏi nguyên nhân.

_Cô làm gì từ nãy đến giờ ?

_Xem…xem tranh.

Băng cúi đầu đáp, chân đá nhẹ xuống nền gạch, chắc Băng đang tưởng mình đang dạo bộ trên một cánh đồng nên có nhiều sỏi để cho mình đá.

Thấy thái độ lúng túng và biết lỗi của Băng, ông ta cũng không muốn bắt bí Băng nữa.

_Đi cất quần áo đi ! Cũng sắp tối rồi, chờ cô tắm xong, tôi sẽ đưa cô đi ra ngoài ăn cơm tối.

Băng tròn xoe mắt nhìn ông ta.

_Không phải chúng ta sẽ ăn cơm tối ở nhà sao ?

_Cô muốn ăn cơm tối ở nhà ?

Ông ta lạnh lùng nhìn Băng

Băng tức muốn điên lên.

Không hiểu tại sao ông ta luôn dùng thái độ vô tình, và lãnh đạm để nói chuyện với người khác ?

Cười một lần sẽ giết chết ông ta hay sao ?

_Còn không mau đi làm đi !

Băng mệt mỏi lê thân xác đến bên chiếc va ly của mình, Băng vốn định không sống ở đây lâu nên chỉ mang theo có mấy bộ quần áo.

Ông ta nhìn chiếc va ly nhỏ xíu của Băng, không cần phải nghĩ nhiều, ông ta cũng đoán được bảy tám, chín phần.

Ông ta cười nhạt.

Ông ta ghét nhất là việc bị người dở trò trước mắt mình.

Mặc dù thừa biết cô vợ của mình đang có ý định bỏ trốn nhưng ông ta vẫn không nói ra, mà thích chơi trò mèo vờn chuột với Băng.

Ông ta là người sâu sắc, lại có khả năng quan sát và đánh giá người khác một cách tỉ mỉ và tinh tế nên không có chuyện gì là có thể lọt qua khỏi đôi mắt sắc bén của ông ta.

Nhờ Băng cuộc sống của ông ta đã trở nên thú vị và vui vẻ hơn.

Nhìn bóng dáng cô vợ nhỏ vừa mắc quần áo vào tủ vừa nói lẩm bẩm luôn mồm, trên môi ông ta thấp thoáng một nụ cười quyến rũ và khó hiểu.

Băng vốn là một cô gái hiếu động, lại ưa nghịch ngợm nên không có một chiếc váy nào trong va ly quần áo.

Toàn bộ quần áo của Băng chỉ có quần jean, áo sơ mi, áo phông, áo bò và mấy chiếc mũ lưỡi trai.

Khi mặc những bộ quần áo bụi bụi này ra đường, nếu không phải do mái tóc của Băng dài và khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của mình, mọi người ai cũng lầm tưởng Băng là con trai.

Mấy môn thể thao mà Băng thích cũng đều giống với tính cách của một cậu con trai.

Băng thích đánh nhau, thích đá bóng, thích cầu lông, thích chạy, thích bóng rổ, tuy chiều cao không đủ để chơi bóng rổ nhưng để thỏa lòng đam mê, Băng thường xuyên chơi cùng với mấy đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi.

Nghĩ lại những tháng ngày vui vẻ được sống cùng Hoa và bọn trẻ ở tu viện, trên môi Băng thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc và vui sướng.

Những ngày tháng đó Băng đã sống thật hồn nhiên, thật vui vẻ. Băng không phải lo gì cũng không phải tính toán gì.

Tuy phải sống tự lập và tự lo cuộc sống của chính mình, nhưng chưa bao giờ nụ cười tắt trên môi Băng, chưa bao giờ Băng phải rơi lệ.

Nhưng hôm nay Băng đã khóc quá nhiều lần, càng nghĩ Băng càng tức, càng hận, cũng chỉ vì ông ta mà cuộc sống vốn yên bình và tốt đẹp của Băng tự nhiên bị đảo lộn hết cả lên.

Thấy cô vợ của mình hết than ngắn, rồi lại thở dài mà không chịu nhanh tay thu dọn hành lý.

Ông ta cau mày.

_Cô có muốn tôi giúp cô không ?

Băng mệt mỏi quay lại nhìn ông ta.

_Xin lỗi nhưng có lẽ hôm nay tôi không có tâm trạng ăn cơm, sau khi tắm xong tôi muốn ngủ một giấc. Cả đêm hôm qua tôi không được ngủ một chút nào, sáng lại phải bắt một chuyến tàu lúc năm giờ nên bây giờ tôi rất mệt mỏi.

Vừa mới dứt lời, Băng bóp trán, tay che miệng ngáp một cái.

Quan sát vẻ mệt mỏi không giả tạo của Băng, ông ta dễ dãi.

_Thôi được rồi, nếu cô không muốn đi ăn cơm ở ngoài tôi cũng không muốn ép. Nhưng cơm tối không được bỏ, tôi sẽ bảo bà giúp việc nấu cơm tối cho chúng ta ăn.

Băng vội xua tay.

_Ông cứ tự nhiên. Nói thật ăn cơm buổi trưa đến bây giờ tôi vẫn còn thấy no.

Ông ta nhớ, bữa trưa, Băng chỉ ăn có mấy thìa cơm sau đó buông đũa.

Tuy cơ thể Băng nhỏ bé nhưng cả ngày chỉ có mấy thìa cơm lót dạ làm sao chịu đựng được.

_Không nói lôi thôi. Mau tắm đi, sau đó xuống ăn cơm với tôi.

Nói xong, ông ta bỏ đi luôn.

Băng kinh ngạc nhìn ông ta.

Gãi đầu, Băng không hiểu ông ta quan tâm đến mình, hay là đang gia trưởng ép mình phải nghe theo lời ông ta.

Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, Băng không muốn nghĩ nhiều nữa, điều Băng cần làm bây giờ là nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó trèo lên giường ngủ một giấc, dù ngày mai Trời có sập xuống, Băng cũng mặc kệ.

Cầm bộ quần áo ngủ in hình chú chuột Mickey mà mình thích, Băng mở cửa phòng tắm.

Băng choáng váng quan sát phòng tắm của ông ta.

Mặt Băng nhăn nhó chán nản, Băng không biết ông ta là ai, ông ta giàu có cỡ nào nhưng Băng linh cảm chồng của mình rất giàu có, giàu đến nỗi Băng sợ rằng cả đời này cũng không thể nào theo đuổi kịp.

Băng hoàn toàn không hiểu vì lý do gì mà ông ta cứ nhất định đòi lấy mình bằng được.

Bằng vào gia thế, địa vị, dáng vẻ và phong thái của mình, ông ta có thể lấy được một cô gái xinh đẹp và giàu có hơn Băng gấp vạn lần.

Tại sao ông ta năm lần bảy lượt không buông tha cho Băng, mà cứ nhất quyết biến Băng thành vợ của ông ta ?

Càng nghĩ, Băng càng thấy mù mờ, càng thấy không hiểu gì.

Vặn nước vào bồn tắm, vấn tóc lên cao, Băng tò mò nhìn đồ dùng để trên kệ.

Tay Băng chạm nhẹ vào lọ kem cạo dâu, lọ nước hoa, bàn chải đánh răng, lược chải đầu của ông ta.

Xem xong một lược, Băng ôm lấy bụng cười nắc nẻ.

Băng không hiểu mai sau khi sống chung với ông ta sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ngay lúc này Băng đã muốn đập nát căn nhà của ông ta và phá tan tành đồ dùng của ông ta rồi.

Cầm cục xà bông tắm của mình, Băng nhảy vào bồn tắm.

_Uỵch !

Băng ngã chổng vó lên trời.

Sàn nhà rất trơn, Băng lại chạy nhảy như một đứa trẻ khi thấy thứ gì mới lạ cũng reo hò, thấy lạ mắt cũng muốn sờ mó nên hậu quả Băng bị biêu đầu, mặt hôn đất.

Cũng may Băng là một cô gái hay ngã, lại hay đánh nhau nên phản ứng kịp thời.

Tuy cứu được khuôn mặt xinh đẹp, cứu được cái đầu thông minh và ương bướng của mình nhưng không cứu được đôi tay thon nhỏ và mềm mại.

Tay Băng bị xước hai đường nhỏ trong lòng bàn tay, vết máu đỏ tươi rỉ ra từ vết thương.

Băng kêu khổ, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Băng.

Xem ra khi đi ra ngoài đường, Băng đã bước chân trái, hay gặp người không nên gặp.

Vốn không phải yểu điệu thục nữ nên Băng không coi mấy vết thương kia vào đâu.

Vặn vòi nước trong bồn, Băng rửa sạch tay. Chờ vết thương không còn rỉ máu nữa, Băng bắt đầu tắm rửa.

Mọi lần tắm ở nhà, Băng đều hát nhỏ nhỏ nên lần này, Băng cũng làm theo thói quen.

Băng vừa tắm vừa hát.

Nước mát làm cho tâm trí Băng tỉnh táo hẳn, cơ thể đau nhức cũng được thanh tịnh.

Tắm xong, lau khô người, mặc quần áo, chải đầu, Băng đóng cánh cửa phòng tắm phía sau lại.

Không cần biết là ông ta có đang chờ mình xuống ăn cơm không, cũng không cần biết ông ta sẽ nổi giận thế nào khi mình dám cãi lời ông ta ?

Băng thấy chiếc giường màu trắng rộng rãi, thơm nức mùi nước hoa hồng kia rất quyến rũ.

Băng quá mệt mỏi, quá buồn ngủ nên cũng quên luôn hôm nay mình là cô dâu mới về nhà chồng, quên rằng từ nay chiếc giường kia không còn là chiếc giường ấm áp và yên tĩnh giống như chiếc giường ở trong căn nhà trọ nữa, mà đã thành chiếc giường đôi rồi.

Mở túi sách, lấy một cuốn băng y tế, Băng dán vào tay, xong đâu đó, nở một nụ cười mệt mỏi kèm theo một cái ngáp dài hàng cây số, mắt lờ đờ, Băng chập chạp bước lên giường.

Một bước, hai bước, ba bước.

_Ầm !

Băng nằm vật trên giường, lầm lũi, Băng chui vào chăn.

Một, hai, ba, bốn, nhắm mắt lại, chưa đầy mười giây sau, Băng hoàn toàn ngủ say.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.