Chờ mãi không thấy cô vợ nhỏ bé và nghịch ngợm của mình đâu, nhớ đến
hình ảnh mệt mỏi và buồn ngủ của Băng, ông ta có thể khẳng định bây giờ
Băng đang ngủ ngon ở trên giường.
Thấy ông chủ vừa uống rượu, vừa suy tư lại không thấy bà chủ xuống ăn cơm. Bà giúp việc nôn nóng hỏi.
_Có cần tôi lên gọi cô ấy xuống không ?
Ông ta lắc đầu.
_Không cần. Cứ để cho cô ấy ngủ, chắc giờ này cô ấy đang ngủ ngon ở trên
giường, có gọi cô ấy dậy, cô ấy cũng không mở nổi mắt đâu.
Bà giúp việc không dám nói gì nữa.
Bà thấy tâm tư ông chủ hôm nay có điều gì đó khác lạ.
Nguyên chuyện ông chủ đường đột muốn kết hôn với Băng cũng là một việc khiến
cho người khác thấy khó hiểu rồi, lại cộng thêm dáng vẻ suy tư và đang
suy tính điều gì đó càng khiến cho bà giúp việc đoán già đoán non mãi.
Uống xong hai ly rượu, ăn mấy đũa thức ăn, ông ta đứng lên.
Bà giúp việc chán nản khi nhìn công sức mình nấu nướng gần hết cả buổi chiều cũng không có ai biết thưởng thức.
Mặc dù buồn và thất vọng là thế nhưng ngay sau khi ông chủ đứng dậy, bà
giúp việc không ca thán, hay kêu ca gì mà nhanh chóng thu dọn thức ăn
cho vào tủ lạnh và đi rửa bát.
Phòng bếp hoàn toàn thuộc quyền quản lý của bà giúp việc.
Mọi hôm theo thói quen thế nào sau khi ăn tối xong, ông ta cũng phải uống
một tách cà phê mới lên phòng ngủ nhưng hôm nay ông ta không còn muốn
uống cà phê nữa mà đi thẳng lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ, ông ta bước vào trong.
Thấy cô vợ của mình đang ngủ say ở trên giường, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái tự nhiên như đang ở nhà khiến ông ta cau mày.
Ông ta không biết là Băng có nghĩ nếu hai người đã kết hôn với nhau thì đêm nay là đêm tân hôn không mà Băng có thể vô tư ngủ say như thể vẫn còn
đang sống độc thân thế kia ?
Xem ra kế hoạch hù dọa của ông ta đành phải gác lại hôm sau vì hôm nay tân nương đã yên giấc nồng từ lâu rồi.
Mở cửa tủ quần áo, ông ta kinh ngạc khi thấy ngoài quần áo của mình, ông ta không hề thấy quần áo của Băng đâu cả.
Hóa ra lúc nãy chờ ông ta đi khỏi, Băng đã đút tất cả quần áo của mình vào va ly.
Mặt ông ta phút chốc đã biến đổi hoàn toàn.
Bây giờ, Băng đã ngủ say, căn phòng chỉ còn lại mình ông ta nên ông ta
không còn phải tỏ ra như không có chuyện gì nữa mà đã trở về con người
thật của mình.
Không muốn đụng đến va ly quần áo của Băng nhưng ông ta không thể không xem.
Ông ta cần lấy một thứ của Băng.
Kéo khóa ngăn đầu tiên, ông ta lôi hết mọi thứ trong đó ra.
Mở ví của Băng, ông ta lôi ra một tấm hình và CMND của Băng.
Lúc đi đăng kí kết hôn, ông ta có dịp được đọc hết các thông tin ở trên ấy nhưng ông ta muốn xem lại một lần cho kĩ.
Xem đi xem lại, ông ta nở một nụ cười lạnh giá.
Những giấy tờ tùy thân của Băng, ông ta đều xem hết, thậm chí album ảnh của Băng ông ta cũng xem.
Càng xem, mặt ông ta càng âm u, càng tái nhợt.
Sau khi xem hết mấy giấy tờ tùy thân và một cuốn album dày của Băng, ông ta bắt đầu xem đến mấy bộ quần áo của Băng.
Tìm thấy một chiếc điện thoại màu hồng nhạt ở ngăn thứ hai, ông ta mở nguồn.
Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh của hai cô bạn thân dựa đầu vào nhau, tay dơ lên thành dấu nhân, môi cười tươi tắn, mắt nheo lại vì nắng,
đằng sau lưng là một hồ nước, mái tóc tung bay vì gió.
Ông ta thoáng sững sờ khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và trong sáng của Băng.
Bàn tay ông ta run run sờ nhẹ vào mặt Băng, mắt ông ta đỏ hoe.
Nhớ lại chuyện xưa, ông ta nghiến chặt răng, ánh mắt ngập tràn lửa hận và căm thù nhìn Băng đang ngủ say ở trên giường.
Mặc dù Băng là một cô gái vô tội, là một người không may sinh ra trong một
gia đình như thế nhưng đáng tiếc trong mắt của ông ta, có nợ tất phải
trả, có ân tất phải báo.
Những gì mà gia đình Băng nợ và thiếu của ông ta nhất định ông ta phải đòi Băng thay bố mẹ của mình trả lại.
Cho đến tận lúc này, Băng vẫn không hiểu lý do vì sao ông ta lại muốn
lấy mình bằng được nhưng ông ta lại hiểu rất rõ vì sao ông ta lại làm
thế.
Đút trả mọi thứ vào va ly của Băng, lấy một bộ quần áo, ông ta bước lại gần giường.
Nhìn khuôn mặt ngủ ngon giống như một thiên thần trong sáng của Băng, quẹt nhẹ lên má Băng, ông ta lạnh lùng nói.
_Mặc dù biết cô là một cô gái vô tội, ngây thơ, một cô gái không được họ
chăm sóc và nuôi dưỡng nhưng vì cô là con của họ nên cô cũng đừng có
trách vì sao tôi lại muốn dùng cô làm con tốt để trả thù bố mẹ cô.
Nói xong câu đó, ông ta quay lưng bỏ đi, mở cửa phòng tắm, ông ta bước hẳn vào trong.
Mười lăm phút sau, từ trong phòng tắm, khoác trên mình một chiếc áo choàng
tắm, chân trần, vừa đi vừa lau tóc, ông ta bước ra ngoài.
Đêm
nay ông ta không có ý định tìm phòng khác để ngủ, cũng không có ý định
sẽ buông tha cho Băng, kế hoạch đã vạch rõ ở trong đầu, nên ông ta không thể không thực hiện.
Lau khô tóc, mở cửa tủ làm bằng kính, lấy một chai rượu ngoại, một chiếc ly, ông ta mang đến một cái bàn trống gần cửa sổ.
Rót rượu ra ly, ông ta bắt đầu uống.
Nhấm nháp từng hương vị rượu cay nồng trên đầu lưỡi, gió mang mùi của hương
hoa vào phòng khách, làm cho căn phòng tràn ngập mùi hương, tâm trạng
của ông ta cũng bớt u ám hơn.
Uống xong hai ly rượu, đứng lên, ông ta chậm chạp đi về phía giường ngủ.
Trên môi ông ta nở một nụ cười khinh mạn và cay đắng, một kẻ có tất cả như
ông ta không ngờ lúc nào cũng cô đơn và sầu khổ một mình, không có ai
hiểu được ông ta, cũng không có ai bầu bạn sớm khuya.
Càng nghĩ
ông ta càng thấy mình giống như một vị hoàng đế trong cung cấm, tuy được cả thiên hạ, nhưng bên cạnh lúc nào cũng chỉ một mình một bóng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị người khác giết hại, lúc nào cũng phải đề phòng
cận thần và thê tử của mình.
Một người có tất cả như thế, cũng
đâu có thể so sánh được với một lão nông tuy rằng suốt ngày châm lấm tay bùn nhưng đêm có thể ngủ một mạch đến sáng mà không cần phải lo nghĩ
gì.
Cuộc sống xem ra không có gì là toàn vẹn cả, sống trong nhung lụa, có nhà lầu, xe hơi cũng chưa chắc gì đã cảm thấy hạnh phúc.
Tự dưng ông ta thấy ghen tị với Băng, tuy rằng Băng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, tuy rằng phải vất vả mưu sinh nhưng nụ cười lúc nào cũng trực
sẵn trên môi, tối có thể ngủ ngon, vô lo vô nghĩ, cuộc sống như thế mới
thật vui vẻ, mới thật sung sướng.
Vén chăn sang một bên, ông ta nằm xuống.
Lần đầu tiên sau sáu năm, ông ta mới ngủ cùng một người phụ nữ trên chiếc giường trong chính căn nhà của mình.
Trên người Băng không hề sức nước hoa, cũng không dùng mỹ phẩm, cơ thể Băng
toát ra mùi hoa nhài, toát ra mùi hương thanh tịnh, nhẹ nhàng và thoải
mái, một mùi thơm thoát tục.
Quay sang nhìn người con gái bên
cạnh, tay vuốt nhẹ gò má trắng mịn và tươi mát của Băng, ánh mắt ông ta
ngập tràn đau khổ và thù hận.
Ông ta biết dùng Băng để trả thù là không đúng nhưng chỉ có cách này ông ta mới hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Ông ta không muốn trả thù trực tiếp lên cha mẹ Băng, mà muốn họ từ từ thấu hiểu cảm giác bị hành hạ và dày vò từ xa là gì.
Sáng sớm, Băng giật mình thức giấc.
Theo thói quen, Băng mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, hai tay dơ lên cao, vươn vai, đầu nghiêng hết sang trái rồi lại nghiêng sang phải.
Mọi hôm đều là do Băng dậy sớm hơn Hoa nên nhiệm vụ gọi Hoa dậy vào mỗi sáng là do Băng đảm nhận.
Sờ vào tai ông ta, mà Băng cứ ngỡ tưởng là tai Hoa, Băng véo nhẹ.
_Dậy đi ! Sáng rồi !
Đang ngủ ngon lành, tự dưng bị cô vợ nhỏ dùng hành động thô bạo và cái miệng như loa phát thanh gọi dậy, ông ta mở mắt.
_Cô có thể nói nhỏ được không ?
Băng vẫn tưởng đang ngủ ở căn nhà trọ và người đang nằm cạnh mình suốt đêm
hôm qua là Hoa nên không chú ý đến giọng nói của ông ta.
_Đã sáng rồi mà cậu vẫn còn nằm gan nữa hả ?
Ông ta sửng sốt nhìn Băng, chú ý đến lời Băng nói, ông ta mới biết cô vợ của mình vẫn còn đang nằm mộng.
Vén chăn, ông ta ngồi dậy.
_Cô đang nói chuyện với ai thế ?
Băng quay lại nhìn ông ta.
_Con quỷ ! Đừng nói lôi thôi ! Mau dậy nấu cơm sáng đi !
Lúc này ông ta rất muốn cười, nhưng cười không nổi.
Thấy Hoa không chịu bước xuống giường, cũng không lên tiếng nói câu nào,
Băng tức giận mở to mắt nhìn người đang ngồi trước mặt.
Đến khi
nhìn kĩ, đầu tiên Băng giật mình, lấy tay dụi mắt hai ba lần, Băng cố
nhìn kĩ xem mình có nhìn lầm không, vỗ chán Băng cố nghĩ lại chuyện hôm
qua.
Sau khi nhớ lại hiện giờ mình đang là vợ của ông ta, cái miệng nhỏ nhắn của Băng hét lên.
_A…a…a… !
Chỉ thẳng vào mặt ông ta, Băng lắp bắp.
_Tại…tại sao ông lại ngủ ở đây ?
Nhìn khuôn mặt phút đỏ, phút trắng, phút tái nhợt, nhìn ánh mắt thất thần của vợ, ông ta phải cố nén cười.
_Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu ?
_Nhưng…nhưng mà… !
_Nhưng mà sao ?
_Còn sao trăng gì nữa, một căn biệt thự rộng lớn thế này ông không thể tìm được cho mình một phòng hay sao ?
_Cô là gì của tôi ?
Ông ta không trả lời Băng mà ngược lại ông ta còn vặn hỏi Băng.
_Là vợ.