_Anh muốn biết tên thật của em, muốn biết em là ai để làm gì ? Dù sao
chúng ta cũng không phải là vợ chồng thật, anh không yêu em, nên em và
anh về cơ bản không liên quan đến nhau.
Đúng !
Băng nói không hề sai, mà lý lẽ rất sắc bén, rất đúng đắn.
Lẽ ra khi nghe Băng đưa ra lý do hợp lý như thế, ông ta phải thấy buồn cười và thấy cô vợ này thật biết cách bắt bí người khác.
Nhưng sự phủ nhận trắng trợn của Băng, dám nhắc đến vụ lừa ông ta bằng CMND
hết hiệu lực và tên giả để đi đăng kí kết hôn với ông ta, khiến ông ta
hận không thể đánh Băng một trận, hay đem Băng ra để băm vằm ra hàng
trăm, hàng nghìn mảnh,
_Đừng có chọc tức anh. Biết điều em nên nói ngay đi !
Ông ta gầm lên như một con sư tử bị chọc cho phát điên.
Con thỏ con không những không sợ oai hùm của con sư tử, cũng như không sợ bị con sư tử ăn thịt mà còn vênh mặt lên thách thức.
_Để xem anh làm gì được em. Nói trước là bây giờ em không còn sợ anh như ngày trước nữa đâu.
_Em chắc chứ ?
_Chắc.
Từ “chắc” vừa mới thoát ra khỏi miệng, ông ta liền đẩy Băng ngã xuống giường.
Hiểu ông ta định làm gì, mặt Băng đỏ bừng, cơ thể nóng rực, Băng vội la lên.
_Em biết lỗi rồi. Tha cho em ! Em sẽ nói ! Nói ngay đây !
Ông ta nở một nụ cười chiến thắng.
Cô vợ trẻ con không sợ chết và ương bướng này luôn luôn khiến ông ta điên đầu.
Biết vợ nói nặng không sợ, mà lại thích nói nhẹ nên thay vì dọa nạt, quát
tháo và ra lệnh, ông ta lại nghĩ ra được một cách nhất cử lưỡng tiện.
Cứ mỗi lần Băng không chịu nghe lời, ông ta sẽ trút giận lên thân thể Băng, để xem cô vợ trẻ con này chống cự được bao lâu.
Bình thường Băng là một cô gái hay cả thẹn và đỏ mặt nên không dám để cho ông ta ôm hôn.
Ông ta lợi dụng điều này để gây khó dễ cho Băng.
_Nói đi !
Ông ta giục.
_Anh phải hứa với em là anh không được giận, không nổi nóng và trách mắng em, em mới dám nói.
Băng rụt rè yêu cầu.
Nhìn đôi mắt tròn xoe và hy vọng của vợ, mặc dù đang giận phừng phừng nhưng ông ta cũng đành phải xìu xuống, phải cố nín nhịn.
_Được.
_Anh hứa rồi đấy nhé.
Băng vui vẻ cười tươi.
Ông ta gật đầu.
Thấy vợ vui vẻ, ông ta cũng vui lây.
Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, Băng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ông ta.
Hình như Băng rất sợ ông ta sẽ nổi giận mà đánh mình.
_Em…em là..là….!
Băng ngập ngừng không dám nói tiếp.
_Là ai ?
Ông ta nhất quyết không buông tha cho Băng. Ông ta quyết tâm phải biết tên
thật của Băng, tìm hiểu mối quan hệ giữa Băng và tập đoàn nhà họ Đào là
gì ?
_Em là cháu gái của chủ tịch Đào.
_Cái gì !
Ông ta hét thật to.
Dù ông ta đã lờ mờ nhận ra Băng có một vai trò quan trọng trong tập đoàn
Đào Thị nhưng không ngờ Băng lại chính là cô cháu gái của chủ tịch Đào,
là người mà ông ta ngưỡng mộ và tò mò muốn gặp mặt từ lâu.
Hay thật !
Ông ta cười cay đắng.
Bây giờ thì ông ta đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện, đã hiểu vì sao Băng có
thể kí ngay một tờ séc trị giá hai trăm triệu để trả cho ông ta, lý do
tại sao vừa mới nhìn bản dự án của ông ta, Băng đã biết ngay là đồ ăn
cắp, cũng phát hiện ra nguyên nhân vì sao Băng có thể pha chế rượu và
pha cà phê, tại sao Băng có thể nói và dịch lưu loát tiếng Ý, có thể nấu được mọi món ăn.
Băng còn tốt nghiệp đại học năm mười tám tuổi.
Xem ra, ông ta mới là người không xứng với Băng.
Còn Băng, Băng có mọi thứ, Băng tuy sinh ra và lớn lên trong cô nhi viện,
nhưng hiện tại Băng là một cô gái nắm trong tay một tập đoàn lớn, là
người tài giỏi và thông minh, nhất định nay mai Băng sẽ đưa tập đoàn Đào Thị thành một tập đoàn hùng mạnh và giàu có hơn hẳn tập đoàn Hoàng
Thị.
Ông ta không biết mình nên khóc nên hay cười đây?
Ai cũng mong mình lấy được một cô gái thông minh, giàu có, nhưng ông ta lại chẳng vui một chút nào.
Ông ta thích Băng là một cô vợ nhỏ hiền ngoan bên cạnh ông ta hơn.
Hai năm qua ông ta đã thấm thía cảm giác cô đơn và sầu khổ của mình.
Ông ta không muốn Băng thông minh quá, giàu có quá.
Vì Băng quá thông minh, quá giàu có nên ông ta mới khó tìm ra được Băng, khó tìm cách khiến Băng chịu ở lại bên cạnh mình.
Chẳng lẽ suốt cả cuộc đời này, ông ta vĩnh viễn không có được Băng ?
Lòng ông ta đau nhói, ông ta không muốn khóc, không muốn mình rơi lệ, cũng
không muốn mình cầu xin Băng hãy quay về, không muốn bộc lộ con người
yếu đuối bên trong cho Băng biết, nhưng ông ta đau lòng quá, trái tim
ông ta cơ hồ không còn chịu đựng hơn được nữa.
Tại sao ông trời cứ hết lần này đến lần khác đùa giỡn tình cảm chân thành của ông ta ?
Trước đây, khi lấy chị gái của Băng, ông ta đã hạnh phúc, đã vui sướng, đã
tin tưởng tuyệt đối vào người con gái cho ông ta cảm giác muốn ôm, muốn
hôn, muốn tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Nhưng khi lấy về rồi, ông ta mới phát hiện ra, cô gái ấy lấy ông ta chẳng qua cũng chỉ vì tiền và địa vị của mình.
Một người giàu có và quyền lực như ông ta chẳng lẽ không thể lo nổi cho vợ và cho gia đình vợ ?
Tuy rằng ông ta thừa khả năng, thậm chí ông ta có thể cho vợ ông ta tiêu
thỏa mái cũng không thể hết được tiền của mình, nhưng ông ta vẫn cứ đau, vẫn cứ hận.
Khi người ta đến với nhau không phải bằng một tình
cảm trong sáng và thuần khiết, dù mai sau có thực lòng yêu, cũng không
thể xua tan đi được bóng đen lúc nào cũng lơ lửng trôi ở trên đầu.