Định Mệnh Trái Ngang

Chương 67: Chương 67




Ông ta là người có tính cách sở hữu mạnh, khi đã yêu ai rồi, ông ta yêu cầu người con gái ấy phải tuyệt đối yêu ông ta.

Chỉ đáng tiếc một điều là hạnh phúc mà ông ta mới được nếm trải chưa được mấy ngày, ông ta đã vĩnh viễn mất đi người con gái ấy chỉ vì một trận cãi nhau, chỉ vì một sự thật phũ phàng mà ông ta mới phát hiện ra.

Ông ta đã hối hận, đã dày vò mình rất nhiều.

Lẽ ra ông ta không nên trách mắng chị gái Băng, cũng không nên bỏ đi mấy ngày để rồi khi trở về ông ta nhận được một tin đau đớn và khủng khiếp là vợ mình đã bị tai nạn giao thông.

Ông ta chỉ kịp chạy vào bệnh nhìn mặt vợ mình lần cuối.

Cô ấy đã nắm chặt lấy tay ông ta, mỉm cười yếu ớt, rồi mãi mãi lìa xa khỏi ông ta.

Ông ta đã gào khóc, đã gọi tên cô ấy, đã khóc rất nhiều, cũng đã đau khổ rất nhiều.

Một tháng sau cái chết của cô ấy, ông ta không thể ăn, cũng không thể ngủ, hàng ngày ông ta giống như một cái bóng, giống như một cái xác, ông ta tự nhốt mình ở trong phòng, ngay cả công việc cũng không khiến ông ta vui lên hay muốn rời khỏi nhà.

Cái cảm giác đau khổ tột cùng ấy đã cho ông ta lầm tưởng rằng, chỉ có mình cô ấy mới là người con gái cho ông ta yêu suốt đời.

Nhưng sau khi gặp Băng, và yêu Băng, ông ta nhận ra rằng thật ra đó là cảm giác hối hận, tự dằn vặt xen lẫn cảm giác tiếc nuối và mất mát nên ông ta đã tự lừa dối chính mình.

Trái tim của con người rất kì diệu, dù có đau khổ nhiều như thế nào chỉ cần mở rộng lòng mình và chấp nhận đón nhận tình cảm của người khác, sẽ nhận ra rằng trên đời này không có con đường nào dẫn đến ngõ cụt, mà vẫn luôn có một cánh cửa khác mở ra khi có một cánh cửa đóng lại.

Ông ta yêu cả hai chị em Băng.

Hai chị em đều khiến ông ta rung động, khiến ông ta tương tư và mơ tưởng hằng đêm.

Trước đây là chị gái của Băng lừa dối ông ta, còn nay ông ta là người lừa dối Băng.

Nếu nói rằng Băng là nạn nhân của ông ta thì hoàn toàn không đúng, vì ngay từ đầu Băng đã biết là ông ta đang lừa dối mình.

Trong trò chơi này cả hai đều là nạn nhân, cũng đều là thủ phạm.

Họ dám đem ái tình ra để đùa giỡn nên mới tự làm khổ chính mình.

Nhìn Băng bằng ánh mắt đau khổ, buồn chán và cô đơn, ông ta đã trút mọi nhớ thương và sầu hận qua ánh mắt cho Băng hiểu tình cảm của ông ta trong hai năm qua.

Băng không thể chịu đựng được ánh mắt vô hồn và thiếu sức sống của ta.

Ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của ông ta, mắt nhòe nhoẹt nước, Băng dịu dàng hỏi.

_Sao anh không nói gì ?

_Em thật sự là cháu gái của chủ tịch Đào ?

Ông ta vô thức lên tiếng.

Hình như lúc này linh hồn và tâm chí của ông ta đều đã bay theo gió theo mây rồi, ông ta đang đau khổ tột cùng.

Cảm giác mình không thể có được Băng, không thể sở hữu được Băng khiến ông ta không thể thở được.

Ngay lúc này ông ta muốn mình biến mất, biến mất vĩnh viễn.

Ông ta đã thấu hiểu được cảm giác đau là gì, nhớ thương và bất lực là gì ?

Một cô gái thông minh và có tất cả như Băng liệu có chấp nhận ở bên cạnh ông ta cả đời, có chấp nhận để cho ông ta điều khiển ?

Bằng vào tính cách cao ngạo và hiếu thắng hàng ngày của mình, ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để biến Băng thành của mình bằng được.

Nhưng ông ta không muốn Băng hận mình, không muốn lần này, Băng sẽ bỏ đi và không bao giờ còn muốn quay về bên cạnh mình nữa.

Rút cuộc, ông ta phải làm sao cho vẹn toàn cả đôi đường đây ?

Thấy ông ta cứ ngơ ngẩn, đăm đăm nhìn mình bằng ánh mắt lạc lõng và cô đơn mà không chịu nói gì, Băng bắt đầu lo sợ.

_Anh đang giận em đúng không ?

Băng vuốt nhẹ lên má ông ta.

_Anh đừng giận em nữa, em hứa từ bây giờ trở đi có chuyện gì em cũng nói cho anh biết.

Cầm chặt lấy tay Băng, ông ta vội hỏi.

_Em nói rằng từ nay về sau em sẽ không rời xa anh nữa ?

Băng vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.

Ông ta bực mình.

_Ý của em là gì ?

Băng che miệng cười.

_Em chỉ nói là từ nay về sau em không nói dối anh, không lừa gạt anh, em không hề nói là em sẽ không bỏ đi.

Ông ta bóp tay Băng thật mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.