PHỦ TỂ TƯỚNG _nha đầu, con đi đâu mất tích cả
năm nay, bây giờ về không chịu cề nhà lại vào cung làm loạn hả???_Văn Âu Thần tức giận quất cây roi xuống sàn nhà làm nàng giật bắn mình
nàng bây giờ là đang quỳ dưới đất, gương mặt thảm hại cố nặn ra vài giọt nước mắt ủy khuất kêu
_cha, con là bị người ta ám sát,
sống sót trở về là quá tốt rồi, cha lại còn trách phạt con nữa, thật là
ủy khuất cho con lắm ah
_đúng đấy lão gia, Huyền nhi mới về nên để Huyền nhi nghỉ ngơi_Huyền Lăng cũng theo đó đỡ lời cho nàng,
nàng dùng đôi mắt long lanh nước để cảm ơn
_ngươi nữa, Tiểu Lăng, ngươi chiều nó quá nên nó mới hư như thế này (chứ không phải lão cũng chiều Huyền tỷ sao???)
_cha ah, cha đừng trách Lăng ca, là con có lỗi, nhưng cha ah, quỳ thế này đau chân lắm, lại mất thể diện
nữa, hức, cha cho con đứng lên đi
_cha ah, cho Huyền nhi đứng lên đi, nó cứ quỳ thế này, con cúi xuống nhìn mỏi cổ lắm_Hiểu Minh xem vào nói
móc nàng làm nàng tức sôi máu
_hừ, phạt con trưa nay không được ăn cơm, nhớ đó, không được ăn cơm_ông dứt khoát nói
Nàng đứng thẳng dậy khoan khoái_cám ơn cha, trưa nay con không ăn cơm cũng được, hiiii
_nha đầu, ai cho con đứng lên???
_thì cha chỉ nói là không cho con
ăn cơm thôi mà chứ có cấm con đứng lên đâu, đấy là tại cha không rõ
ràng, kệ cha, con đi chơi đây
nói rồi nàng nhảy chân sáo đi ra khỏi phòng, phía sau có 2 bóng người đang cười khúc khích
TẠI BÀN TRÀ TRONG VƯỜN HOA PHỦ TỂ TƯỚNG
_Huyền nhi!!!!!!!!! ai cho con
ăn?????_Âu Thần “đại gia” phát hỏa khi thấy nàng đang ngồi trên bàn với
đĩa bánh ngọt, đã thế lúc ấy lại còn 1 miệng đầy bánh giống như là đang
trêu tức ông vậy
_aaaa, cha, mời cha ăn bánh_nàng cầm 1 chiếc bánh lên mời ngọt xớt
_hừ, nha đầu, ta đã nói là không cho con ăn cơm cơ mà
_con có ăn đâu_nàng lắc đầu biện minh
_thế đây là cái j???_ông chỉ đĩa bánh ngọt trên bàn
_là bánh ngọt ạ!!! cha bảo con
không được ăn cơm chứ có cấm con ăm bánh ngọt đâu!!!_nàng 2 mắt long
lanh giải thích, trong lòng thì hả hê lắm
_hừ, được lắm, nha đầu, con dám chơi khăm ta……….._ông phất áo qquay đầu rời khỏi
_cha đi cẩn thận ạ!!!!!!
*******************
2 ngày ở nhà khiến nàng buồn chán, 1 năm ở bên ngoài đã khiến cho nàng từ 1 con người ham chơi càng trở nên ham chơi hơn.
nàng trong bộ y phục màu trằng như
tuyết bước đi ngoài đương, lần da trắng mịn phản chiếu ánh nắng mặt trời đôi mắt đen nháy long lanh như chứa đựng cả vũ trụ bao la, sống mũi
thẳng tắp, đôi môi anh đào đỏ mọng chúm chím khiến ai nhìn vào cũng thèm muốn được cắn 1 cái.
_cô nương, công tử nhà chúng ta muốn gặp cô nương_1 tên nô bộc đến nói vs nàng, ánh mắt hướng lên lầu cao của 1 quán ăn
_hơ, ta hả??? được thôi, ngươi dẫn đường đi
hắn đưa nàng đến 1 bàn ăn, nơi này
đã có 1 nam nhân ăn mặc sang trọng ngồi chời, khuôn mặt cũng được nhưng
không thể nói là đẹp được, ít ra cũng không đẹp bằng “dê xồm”. nàng ngồi xuống ghế đối diện
_cô nương, tại hạ là LƯu Chí Dương, tạ hạ rất muốn cùng cô nương đàm đạo
_công tử, ngươi mời ta lên đây không phải chỉ là để uống trà chứ??_nói rồi nàng tủy ý nhấp 1 ngụm trà
là Mê dược, nàng nhận ra ngay,
nhưng hắn hạ mê dược nàng làm gì???bịch, nàng nằm dài xuống bàn, mí mắt
không thể mở ra để xem bên ngoài xảy ra những gì chỉ nghe loáng thoáng
_đương nhiên ta mời ngươi lên đây không phải để uống trà rồi…hahahahahaha
***********************
PHỦ VƯƠNG GIA
Nam Phong – hắn đang ngồi uống trà
…….vút………..1 mũi tên xé gió hưởng hắn mà tiến tới, hắn nhẹ lách mình,
mũi tên cắm phập vào cột gỗ. hắn bình thản lấy xuống, đưa mắt nhìn Hắc
Lam rồi cúi xuống đọc thư, vừa dở bức thư ra mặt hắn đã xám nghoét. tức
giận, vo bức thư lại rồi ném xuống đất hừ 1 tiềng khô khan, hắn giờ là
đang rất bực tức
Hắc Lam thấy vậy cũng lo lắng 1 phần
_Chủ nhân, có chuyện vậy????
_hừ, Huyền nhi bị bắt cóc, tên bắt
cóc hẹn giờ ngọ tam khắc đến rừng trúc sao thành mang 30 vạn lượng hoàng kim đến chuộc nếu không nàng sẽ chết, Hắc Lam, chuẩn bị khởi hành
***************************
RỪNG TRÚC SAU THÀNH
nàng đã tỉnh từ lâu, chân tay bị
trói chặt, xung quanh là những tên mặc đồ đen cao to. gió, có gió, hóa
ra nàng đang ngồi dựa vào 1 khóm trúc lớn….mệt mỏi, mặc dù không trúng
mê dược nhưng ngủ 1 giấc như vậy cũng thấy đã nhưng vs tư thế này thì
hơi mệt, nàng khẽ cựa mình, không ngờ toeengs động nhỏ đó đã lọt vào tai chúng
_Tiểu mĩ nhân, nàng đã tỉnh rồi hả???_1 tên chạy lại xum xoe
_hừ, tên cẩu nhà ngươi mà cũng dám bắt ta đi sao??? đúng là không biết lượng sức mình_nàng ngán ngẩm lắc đầu
_ngươi, đk, lão gia ta sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi
_này đợi đa, ả ta là con tin đấy, ngươi không được làm bừa_1 tên áo đen tiến lại nhắc nhỏ
_hừ, yên tâm đi, đằng nào nhận xong tiền rồi cũng…._hắn đưa tay lên ngang cổ làm điều bộ như chém cổ
tên đó tiếp tục tiến tới bên nàng
bốp!!!!!!má hắn in hằn 5 ngón tay đỏ lằn, nàng đứng lên phủi tay, cười khẩy
_thế nào, có muốn đấu vs ta không???
_ngươi, ngươi cởi trói đk từ khi nào??_1 tên lắp bắp hỏi
_ngươi_nàng chỉ tên vừa nói_ngu
xuẩn, cái thứ mê dược hàng xoàng đó mà có thể hạ gục được ta dễ dàng vậy sao???quá tầm thường
_đại ca, không thể để ả chạy_1 tên nói lớn
tất cả đồng loạt xông tới hướng
nàng mà xuất chiêu. nàng cũng rút Diêm kiếm chống đỡ. võ công của bọn
này cũng không có j là đặc biệt, dạo chơi chút cũng không sao. bất chợt, nàng phi thân lên cao, lưỡi kiếm vẽ 1 đường trên khuôn mặt của tên
“công tử” lúc trước, xoay 1 vòng trên không, đáp xuống đất nhẹ nhàng như làn gió thu, tiếp tục trận chiến. tiếng vũ khí va chạm vào nhau đến
chói tai. nàng lấy từ trong người ra 1 cái bình nhỏ màu trắng đục, mở
nắp lọ, 1luồn khói trắng lan tỏa ra xung quanh, tất cả trở nên mơ hồ
1 lúc sau khói tan, lúc này đám hắc y nhân đã nằm lăn ra mặt đấy rên rỉ, mặt mày nhăn nhúm…..chúng đã bị
trúng độc. không sai chính là chúng dã trúng độc của nàng, nhưng cái hay nó ở chỗ đó chính là xuân dược ở dạng khói mà nàng mới chế ra, thật hữu hiệu. chốn hoang vu này thì làm gì có nữ nhân cho bọn chúng giải tỏa
nỗi sầu, may ra chỉ còn có thú rừng……..nàng nhìn bọn chúng quằn quại lăn đi lăn lại trên mặt đất mà hả hê, thế này chì chỉ có chết vì không thể
phát tiết thôi. nàng quay đầu bước đi để lại đằng sau là 1 chuỗi cảnh
nóng khiến người khác đỏ mặt