Định Mệnh...

Chương 30: Chương 30




_công chúa!! chúng ta nên tự nhiên nói chuyện chứ _ngươi…ngươi…tại sao?_Nguyệt Ưu lùi lại

_ngươi quên là ta có thể điều khiển gió sao?_nàng nhếch môi lên cười giễu cợt

_lên đi_Nguyệt Ưu ra lệnh cho bọn người mặc áo đen

cả bọn đồng loạt xông lên, bọn này thực sự cũng là cao thủ nha, những đường kiếm luôn nhắm tới chỗ hiểm, lúc ra tay luôn đánh vào chỗ trí mạng, nàng thực sự là muốn chơi đùa, sử dụng “Lăng ba vi bộ” thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho bọn chúng 1 phen náo loạn, không biết đường nào để xuất chiêu. rồi bất ngờ nhảy lên, 2 chân nhắm trúng đầu của 2 tên mà đạp 1 chưởng, khiến chúng lăn ra bất tỉnh, 2 tên còn lại cũng chung số phận như đồng bọn của chúng

nàng bước tới bên Tiêu Nguyệt Ưu

_sao? ngươi nghĩ là bọn này có thể thắng nổi ta???

_ngươi_ả ta, liền vung tay, 1 lượng bột trắng lớn bao phủ lấy nàng. hừ, là Hoàng hoa độc, định khiến cho nàng đâu đớn, thổ huyết mà chết hử?độc ác quá. nhưng quá tầm thường, chẳng có độc nào mà lại hạ được nàng nên nàng cứ đứng yên thưởng thức hương thơm của nó

_ha ha ha ha, ngươi, nghĩ là ngươi có thể hạ độc được ta sao? thứ này quá tầm thường_nàng vs tốc độ điện xẹt kề dao vào cổ Nguyệt Ưu lớn giọng nói

_hừ, ngươi muốn chém, muốn giết thì tùy ngươi_mặc dù cận kề cái chết nhưng Nguyệt Ưu vẫn cao ngạo k thể tưởng

_rất có bản lĩnh, bất quá, ta nói cho ngươi biết, Bạch Trường ca là yêu Như Ý tỷ nên ms đến với tỷ ấy chứ không phải tỷ ấy cướp, còn nữa, cái tên Nam Phong đó hả? tự hắn dẫn xác tới chứ không phải ta dụ dỗ lôi kéo………..

_không phải nhiều lời, giết ta đi

_hừ, ta không thể làm theo ý nguyện của ngươi được

nói rồi nàng nhanh chóng điểm huyệt Nguyệt Ưu đề phòng nàng ta tự sát rồi cùng lên ngựa tiến về Bạch Vân quốc.

rong ruổi mấy ngày cuối cùng cũng về được Bạch Vân quốc, gửi mật thư cho Huyền băng thất sát tới đưa Ngyệt Ưu về nước và gửi thư cho hoàng đế Vũ quốc đe dọa, nếu để Tiêu Nguyệt Ưu chạy lung tung thì đừng trách Huyền Băng cung san bằng hoàng cung chỉ trong 1 đêm. thế là rảnh nợ 1 người

mệt mỏi nằm vật xuống giường đánh 1 giấc tới tối, chắc khong vì cái bụng réo lên biểu tình thì nàng cũng không xuống giường đâu. mắt nhắm mắt mở tìm dép bước ra khỏi dường, cửa chính thẳng tiến, vì quá quen phòng nên nàng chỉ cần nhắm mắt cũng tới được cửa

binh

nàng va phải 1 bức tường, đau chết mất

_nàng đã tỉnh?

oái, bức tường biết nói tiếng người. mở mắt thao láo ra nhìn, nàng chwst ngay tại chỗ, tên Nam Phong chết tiệt này, dám tự tiện vào phòng nàng trong khi nàng bây giờ đang……..ặc……………mặc áo 2 dây

_á, ngươi, sao ngươi lại vào đây???

_ta mang đồ ăn vào cho nàng, hẳn là nàng đã đói_hắn điềm nhiên đi tới bàn ăn

ọc…ọc…ọc…cái bụng nàng biểu tình dữ dội khiến nàng đỏ mặt muốn chết. hắn thì chỉ nhìn nàng lắc đầu cười tủm tỉm. nàng nhào vào bàn ăn nhai nhai nuốt nuốt, ăn như bị bỏ đói 3 năm vậy, nhìn mà………

_khụ….khụ….khụ

nàng…..nghẹn, tham ăn quá mà, hắn vội lấy nước cho nàng uống, ặc, 1 cốc, 2 cốc, 3 cốc, chưa hết nghẹn đã thấy no không ăn được nữa. nhìn đống đồ ăn trên bàn tiếc rẻ nhưng thôi, có ăn được nữa đây cơ chứ.

*****************

_là……lá……….la………trăng hôm nay ….hĩx…..sáng quá…..khà…….khà khà khà…..hic

náng 2 tay cầm 2 bình rượu, dáng đi liwwu xiêu, người toàn 1 mùi rượu nống nặc, lảm nhảm trong ngự hoa viên

_aaaaaaaaaaaaaaaaa………….hix…………..khi nào ta ms lấy chồng????…..hic

(ack, sao tự nhiên lại hỏi khi nào lấy chồng???)

dưới ánh trăng, cũng 1 con người, cũng tam trạng buồn phiền, cũng 2 tay 2 bình rượu lớn, nghe thấy tiếng động bèn ngừng lại, giọng nói thật là quen nhưng sao lại giống như thể say rượu. lấy lại tỉnh táo, hắn(người mà ai cũng biết là ai) bước tới, thấy 1 nữ tử nói chính xác là nàng đang say khướt, không biết trời trăng gì cả. phút chốc thaanhinhf nàng ngã về phía trước, hắn không do dự phóng mình về phía ấy làm đẹm thịt đỡ náng.

nàng ngẩng đầu lên, huh, lức say mà cũng nìn thấy hắn nữa, hắn ám nàng chắc, nhảm quá, chẳng lẽ nàng mê hắn đến vậy? ông trời trêu ngươi mà. đấm mạnh vào ngực hắn

_ngươi…..hic……..giờ mà còn ám ta sao….hic?

_……….

_ngươi….hic……ta….ta ghét ngươi ah……….hic……….ngươi biết không?

_……….

_hic…ngươi….ngươi là cái giống j….hic….mà sao ta lại phải nhớ…hic?

_……………

_ngươi……hic……..ta thực sự đã…….hic……….

chưa nói hết câu nàng dã gục xuống bờ vai hắn.

hắn..tỉnh rượu. nàng vừa nói gì??? nhớ?? nàng nhớ hắn?? thì ràng vẫn thường nhớ hắn nhưng lại không nói ra làm hắn những tưởng nàng không có tình cảm với hắn. hắn thật vui, cuối cùng thì hắn cũng thấy yên tâm không sợ ai cướp mất nàng nữa rồi

Nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ, 1 ngày mới bắ đầu. trong phòng, 2 con người, 1 nam 1 nữ vẫn ngủ say không biết trời trăng gì

_Huyền tỷyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy……….._1 cậu nhóc chạy xộc vào phòng, đó chính là thái tử Vân Nam Gia Kiệt, đằng sau là 5, 6 cung nữ chạy tới ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi cửa phòng đã mở tung đập vào mắt cậu chính là nàng đang lăn lóc trên giường còn hắn………chính là đang ngủ gục trên bàn (chậc, thế mà ta cứ tưởng….) bỏ qua vị thúc thúc đáng quý của mình Kiệt nhi nhanh chóng chạy lại bên giwongf ra sức lắc người nàng

_Huyền tỷ….a…Huyền tỷ…dậy chơi với đệ ah

_ưm………..Kiệt nhi?_nàng lười biếng mở mắt đập vào mắt nàng bây giờ khong vhir là Kiệt nhi mà còn có hắn đang ngái ngủ mở mắt…ack, chuyện gì thế này?hắn………….1 lô sự kiện đổ về, mặt nàng xanh lè lắp bắp…

_hôm….hôm qua là…là ngươi???_nàng chỉ tay về phía hắn

_hihi?uk, là ta, sao vậy????_hắn vẫn dang còn ngái ngủ

_ahhhhhhhhhhhhhh………..ta đi chết đây

nàng lao ra khỏi phòng với tốc độ điện xẹt, chỉ thấy cái bóng trắng lướt qua thôi nhưng cũng đủ biết đó là nàng. trong phòng Kiệt nhi chẳng hiểu mô tê gì thì hắn, hắn vẫn thủy chung với thái dộ, miệng cười tới mang tai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.