nàng đang cước bộ trong khu vực luyện
võ, ach, xả cơn bực tức, ôi, hôm qua uống rượi lải nhải ra hết cho hắn
nghe rồi còn đâu. hix thể diện của nàng, cái mặt của nàng biết giấu đi
đâu đây.. nàng ngẩng mặt lên trời than vãn, 1 con đại bàng lớn đập vào
mắt nàng. chậc tối nay chắc là có món đại bàng ăn đây.
nàng giương cung hết cớ nhắm trúng
tim con đại bàng. víu……………..bạch….con đại bàng dù có dũng mãnh đến mấy
cũng không thoát khỏi “nanh vuốt” của nàng. xách nó lên, ack, trên chân
nó có 1 mẩu giấy nhỏ,….nó…nó là đại bàng đưa thư của Nhược Bình..lần này chết chắc. trong thư nói Hiên Viên Tuyệt thành thân mời nàng đến dự
ô, Tuyệt dại ca đẹp trai cưới vợ, nàng shock nặng. . đúng lúc đó 1 giọng nói quen quen bắn tới tai nàng
_ta đi cùng nàng
giật mình quay về phía sau, nàng
suýt rớt tim vì hắn, chỉ cách khuôn mặt nàng 1 phần. định dọa chết người ta sao??? nàng lùi ra phía sau 1 bưới
_ngươi…………..tính hù ta chết hả??????_miệng nói ta chỉ nàng tung ra 1 tràng khiến hắn suýt nữa thì mặt đầy mưa xuân
_ta, biết rồi, nàng thích ta chứ
gì? không phải nói nữa, ta nghe 1 lần là đủ để nhớ suốt đơi
luôn…hahahahahahaha_hắn cười đểu giả nhìn nàng
_ngươi.._nàng á khảu không biết nói gì vì điều hắn nói chính là sự thật
_đk thôi, tùy ngươi
******************
Lãnh Long quốc
nàng lại 1 lần nữa tới Lãnh Long
quốc, đương nhiên lần này không bị lạc như lần trước nữa và dĩ nhiên là
phải quậy cho ra trò hơn nữa đây lại là ngày thành hôn của Tuyệt ca đẹp
trai….hơ hơ hơ. nàng đã bí mật gửi thư tới Huyền Băng thất sát kèm theo
lời đe dọa không làm thì biết tay để thực hiện kế hoạch có 102 này.
lén vào phòng giành cho cô dâu chụp thuốc mê Uyển Nghi rồi giao cho Huyền Băng thất sát làm theo đúng kế hoạch.
giờ lành đã tới, hắn ngó ngược ngó
xuôi tìm nàng, mặc dù nàng đã nói là sẽ cùng Nhược Bình dẫn cô dâu ra
nhưng với tính cách của nàng cái gì mà không làm ra được cơ chứ. cô dâu
bước tới chỉ thấy mỗi Nhược Bình mà không thấy nàng, hắn lo lắng không
thôi, thì thầm hỏi Nhược Bình
_Bình tỷ, tỷ có thấy Huyền nhi đâu không?
_muội ấy không ở cùng ngươi hả???_Nhược Bình ngạc nhiên nhìn hắn như người ngoài hành tinh
_nàng ấy bảo là cùng tỷ đưa cô dâu ra mà_hắn càng ngày càng lo lắng
_không có, ta có thấy đâu
đúng lúc ấy thì giọng nói ẻo lả của bà mối vang lên khiến 2 người đồng thời hướng mắt về phía cô dâu như hiểu ra điều gì đó
_nhất bái thiên đia
bái bái bái
_nhị bái cao đường
bái bái bái
_phu thê giao……………
đúng lúc đó thì 1 cơn gió từ đâu
thổ9i đến hay nói chính xác là do cô dâu tạo ra làm chiếc khăn hỉ rơi
xuống. mà mối luống cuống không biết làm gì vì trong hỉ sự làm rơi khăn
hỉ chính là điều xui xẻo nhất
nhưng có cái còn đáng kinh ngạc hơn chính là cô dâu không phải là công chúa Uyển Nghi mà lại là nàng.
Hiên Viên Tuyệt nhào đến bắt lấy 2 bả vai nàng lắc mạnh
_Uyển Nghi đâu?????? muội đã làm gì Uyển Nghi????
_Huynh làm gì mà phải lo lắng thế,
nàng đang ở rứng trúc, 1 canh giờ sau huynh không tới coi như cái mạng
nhỏ của nàng đứt ah_nàng bình thản nói ròi nhếch mép cười
Huyên Viên Tuyệt không đắn đo phi thân hướng rừng trúc
Hắn cùng Nhược Bình rõ ràng biết đây chỉ là 1 trò đùa của nàng nhưng vẫn hỏi
_tại sao muội lại phải làm vậy?
_muội thích thì làm thôi, tỷ tỷ, kịch hay còn ở phía sau ah
rồi nàng phóng theo Hiên Viên Tuyệt mất hút
TẠI RỪNG TRÚC
Hiên Viên Tuyệt tới nơi thì thở
dóc, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm, đập vào mắt chàng là Uyển Nghi đang bị trới vào gốc gây nwocs mắt đầm đìa, bên cạnh là Huyền băng thất sát
đang kề kiếm vào cổ nàng, lòng chàng đau nhói
_Tuyệt ca……….._Uyển nghi gọi trong tiếng nấc nghẹn ngào
_các người muốn gì, hãy thả Uyển Nghi ra rồi nói
_tự moi tim mình ra
_ngươi,……………
_sao? không dám?
_được, ta chấp nhận, nhưng sau đó các ngươi phải thả Uyển Nghi ra
_đk
Thanh kiếm trên tay Hiên Viên Tuyệt không chần chừ đâm thẳng vào tim mình. Uyển Nghi thấy vậy thì khóc thét lên
_Đừng !!!Tuyệt ca, xin đừng……..huhuhuhuhuhu
_Uyển Nghi, vì nàng ta có thể làm
tất cả, chỉ cần nàng được sống cái gì ta cũng có thể làm dù cho đó có là cái chết_Hiên Viên Tuyệt mỉm cười rồi tiếp tục đâm thẳng vào tim
– khôngggggggggggggggg………._Uyển Nghi lúc này nước mắt đầm đìa khóc không thành tiếng