Định Mệnh...

Chương 37: Chương 37




Bách Chiến, hắn lúc đi ra ngoài thì chợt thấy bóng dáng 1 nữ tử khụy xuống, thật là thân quen, thật chính là nàng, nhưng tại sao nàng lại suy sụp đến như thế, hắn chạy lại đỡ lấy nàng. nàng bị sốt cao, cao lắm, hắn đã cho nàng uống tuốc hạ sốt, nhưng sao mãi không thấy nàng tỉnh. chợt đôi lông mày nàng khẽ nhìu lại, cánh tay nhỏ khẽ giơ lên như muốn nắm lại 1 cái gì đó, hắn liền đưa tay ra giữ lại, lúc đó mày nàng mới giãn ra, khuôn mặt lộ rõ ý cười. nhưng rồi, bỗng nhiên nàng bật dậy ôm chầm lấy hắn, hắn thật vui khi được nàng ôm nhưng ngay sau đó khi nghe nàng nói, lòng hắn chợt đau thắt, hóa ra người nàng muốn ôm vào lòng là Nam Phong chứ không phải hắn.

_Huyền nhi!! ta không phải Nam Phong, ta là Bách Chiến_lòng hắn đau nhói nhưng vẫn cố nói ra sự thật này

đúng như dự đoán, nàng vội đẩy hắn ra, nhìn hắn 1 hồi lâu sau đó cười gượng

_xin lỗi, Bách Chiến ca….ta…._nàng thoáng đỏ mặt nhưng cuối cùng thì vẫn trở lại vời khuôn mặt u ám

_không sao? muội tới đây có việc j vậy?_hắn hỏi về vấn đề hắn đang quan tâm để tránh hắn không kiềm chế đk mà ôm nàng vào lòng

_ah…._nàng như sực nhớ ra điều gì đó_muội…muội đến đây là để nhờ huynh giúp 1 việc

_muội cứ nói, nếu có thể, ta sắn sàng giúp

_um…..NamPhong….hắn…hắn mất tích…muội muốn nhờ huynh ……….

_ta hiểu….ta sẽ cùng Huyền băng thất sát đi cùng muội

_cám ơn huynh

nàng chỉ biết cúi đầu không dám ngước lên nhìn chàng, vì nàng biết như thế là gây khó xử cho chàng nhưng nàng lại không còn cách nào khác, thôi cứ thế đi, dù gì thì nàng cũng phải tìm cho bằng được Nam Phong trở về

ròng rã suốt 1 tháng, đi lên phía bắc, sang phía đông mà vẫn không thấy tăm hơn hắn đâu, đoàn người lại đi sang phia tây giáp ranh với Lãnh Long quốc. nói đến Lãnh Long quốc lại làm nàng nhớ đến Bình tỷ, không biết dạo này tỷ ấy thế nào.

thế là nàng lại 1 bước tiến qua biên giới, phủ vương gia thẳng tiến. phủ đệ của tỷ phu vẫn như xưa không có gì đổi khác, nàng đang ngồi ở hoa viên thì 1 thân ảnh màu hông xuất hiện. là Bình tỷ, tỷ ấy vẫn xinh đẹp, vẫn vui tươi, đương nhiên rồi, chắc chắn tỷ phu rất tốt với tỷ ấy, luôn thương yêu tỷ ấy. nghĩ vậy nàng lại thấy tủi thân, hắn thật không nghĩ đến nàng sao? thật muốn bỏ nàng sao??? sao nàng lại không được hạnh phúc như những người khác???? mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẫn không có 1 giọt nước mắt nào chảy xuống vì nàng đã cố kiềm nén không cho mình yếu đuối trước mặt Bình tỷ, không thể được.

nhưng tất cả đã lọt vào đôi mắt sâu thẳm của Nhược Bình, lúc mới đến nàng đã thấy có điều gì bất thường, Huyền nhi mọi ngày tràn trề sức sống mỗi lần đến đều không đợi mà 1 cước đã văng cửa phòng nàng, quậy 1 trận tưng bừng rồi mới nói chuyện nhưng sao hôm nay trông nàng buồn bã, thân thể có phần suy yếu, đôi mắt lại đỏ hoe, bên cạnh còn có Huyền Băng thất sát và Phi Bách Chiến. có chuyện gì rồi sao?? tại sao không thấy Nam Phong đi cùng??? phải chăng Nam Phong gặp chuyện???Nhược Bình không giấu suy nghĩ trong lòng mà hỏi ngay

_Huyền nhii?? có chuyện gì phải không??

nghe lời hỏi thăm quan tâm như vậy, bao nhiêu cố gắng của nàng phút chốc bị phá lỡ, nàng không kìm nén được lòng mình mà òa lên khóc

_huhuhuh, Bình tỷ….NamPHong….hắn…hăn…mất tích rồi

1 tin sét đánh ập xuống… Nam Phong …hăn mất tích, đó chính là lí do khiến Huyền nhi suy sụp đến mức vậy

_hắn mất tích mấy tháng rồi???

_đã 2 tháng rồi…huhuhuhu_nàng vẫn không nín

đúng lúc này 1 giọng trẻ con vang lên

_mẫu thân!!!!! ai thế ạ??

1 bé trai và 2 bé gái chạy tới, trong chúng thật đáng yêu, chúng kéo áo Nhược Bình, khiến nàng chắc mẩn đó hính là 2 đứa bé song sinh của Nhược Bình. chúng ngước lên nhìn nàng với ánh mắt trong veo

_tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc, ai bắt nạt tỷ vậy??? ta sẽ thay tỷ đòi lại công đạo ah_bé trai bước lên nói rất rành mạch khiến nàng mặc dù đang rất buồn nhưng cũng phải phì cười

_ngốc tử!! ta không phải là tỷ tỷ mà là cô cô của ngươi đó_nàng đưa tay lên xoa đầu nhóc con

_2 đứa này thật là…Huyền nhi!! đây là Lãnh Duệ, còn đây là Phi Yến_Nhược Bình chỉ vào đừng đứa_2 đứa, còn không mau chào cô cô

_chúng con chào cô cô

_um, ngoan lắm, nhìn các con rất dễ thương_nhìn chúng nàng lại có 1 ước muốn, ước gì, nàng cùng hắn có những đứa trẻ dễ thương như thế này

– Chẳng lẽ đến thế lực của triều đình và Huyền Băng cung cũng không tìm ra sao?_Nhược Bình quay lại chủ đề

– …

– Ta… giúp được gì không?

– Cảm ơn Bình tỷ. Muội ở nhờ vài ngày để tìm kiếm trong thành rồi lại lên đường xuống phía Nam.

– Ta sẽ bảo Lãnh Thiên huy động người giúp muội một tay.

– Cám ơn tỷ.

ở trong phủ mấy ngày cuối cùng nàng cũng từ biệt Nhược Bình tiếp tục lên đường tìm hắn, . Tiết trời tháng 7 thật là nóng, nàng đi giữa cánh đồng cỏ bao là, 1 màu xanh mướt như bao trùm lấy nàng, nàng lại nhớ lại những ngày đùa vui cung hắn, thật vui biết mấy. hồi đó nàng thường bắt nạt hắn, thường bắt hắn nằm ngủ dưới đất……….nghĩ đến thế thôi đã khiến nàng không còn sức lực đi tiếp. nàng tự trấn an mình rồi hắn sẽ trở về bên nàng thôi chỉ cần cố gắng, cố gắng thêm 1 chút nữa thôi, rồi hắn lẽ lại ở phía cuối con đường chờ nàng tới,đúng rồi hắn sẽ chờ nàng tới. nhưng cuối con đường là ở đâu? con đường như dài vô tận, nó như không muốn nàng tới với hắn, tại sao cuộc đời lại ngang trái như vậy? ông trời, người đã mang hắn đến cho nàng tại sao bây giờ lại mang hắn đi?? ừ thì mang hắn đi cũng được nhưng ít ra cũng phải cho nàng biết lý do, cũng phải cho nàng nói với hắn 1 lời từ biệt chứ??

_Huyền nhi, có thư!!!_Bách Chiến lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của nàng. không hiểu cái gì đã thôi thúc nàng nên xem bức thư, liệu bức thư này có liên quan đến hắn, biết đâu hoàng thượng ca ca đã tra ra tung tích của hắn

cần lá thư lên, đúng là tin tức về hắn, nhưng nó lại là tin tức nàng không mong đợi,

Huyền nhi!!!

Ta, Nam Du đây

Hiện nay sự việc hoàng đệ mất tích đã không còn giấu được nữa, bá quan trong triều đều một mực đề nghị làm tang lễ cho hoàng đệ, ta mặc dù không muốn nhưng cũng phải làm thôi, hoàng đệ đã mất tích lâu như vậy thực là không còn hi vọng.

Thôi, ta cũng không nên nói nhiều, mong muội có thể về dự kịp tang lễ

Nam Du

(đoạn này ta thấy cứ thế nào ý, mới mất tích có 2 tháng mà T__T)

thật không thể tin vào mắt mình nữa nàng đưa vội lá thư cho Bách Chiến nhờ xác định lại. nàng những tưởng do đi đường dài nên mắt nàng bị hoa không thể nhìn rõ nhưng Bách Chiến sau khi đọc xong thì cũng miễn cưỡng gật đầu. nó như 1 lưỡi dao cắm thẳng vào ngực nàng, mặt nàng tối sầm thúc ngựa nhằm hướng Bạch Vân quốc phi nước đại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.