BẠCH VÂN QUỐC đoàn người đi đưa tang thật là
đông, ai cũng mang 1 vẻ buồn thảm. nàng trong bộ đồ màu trắng tinh khiết bước đi vô hồn, nhìn cảnh trước mặt mà như không, tất cả trống rỗng.
dòng sông bên cạnh chảy xiết cứ như đang cùng tâm trạng với nàng. bất
giác quay sang bên cạnh, dòng sông vẫn thế vẫn chảy xiết nhưng 1 điều
khiến nàng vui mừng, vể mặt rạng rỡ. là hắn. hắn đang đứng đó, dang tay
ra như muốn ôm nàng vào lòng, nàng cũng thế, nàng cũng muốn ôm hắn, ôm
thật chặt.
nàng rời khỏi đoàn người, nàng đến
nơi có hắn, chỉ có hắn và nàng, đôi chân trắng trẻo đặt xuống làn nước
mát lạnh, thật là sảng khoái, nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nàng, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy, đã bao lâu
rồi nàng không được chạm vào. hắn vẫn tư thế ấy dang tay chờ nàng đến,
mỉm cười hiền hòa, nụ cười của hắn nang sức sống đến cho nàng, mang đến
sức lực để nàng tiếp tục bước đi.
sắp đến rồi, sắp đến rồi, chỉ còn 1 chút nữa thôi, nhưng sao hình ảnh của hắn cứ mờ nhạt dần?? hắn không
muốn nhìn thấy nàng sao?? nước mắt nàng tuôn rơi, chân cứ bước về phía
trước đôi tay cứ với ra trong vô vọng
trên bờ, dường như người ta đã cảm
nhận được sự thiếu vắng xủa nàng, mọi người trở nên nhốn nháo người nhìn trước người nhìn sau, riêng Nam Du cùng Bách Chiến thì cực kì lo lắng,
hiện giờ tâm tư của nàng không được tốt, không biết đã đi đâu, mong là
đừng làm điều gì dại dột rồi bất chợt Nam Du nhìn thấy nàng đang ở dưới
sông, cứ bước dần ra phía lòng sông đang chảy siết
_Huyền nhi!!!! Huyền nhi , dừng lại, đừng đi tiếp_Nam Du hét lên
nàng như nghe thấy tiếng gọi liền
quay đầu lại mỉm cười với nam Du_Hoàng thượng ca ca, người thấy không,
Phong, hắn đang cười với muội, muội muốn đến với hắn
_Huyền nhi!! đó không phải Nam
PHong, hắn đã chết rồi_Bách Chiến hét lớn khi thấy lòng sông chẳng có
ai, nghĩa là nàng bị ảo giác
_không!!!! Huynh nói láo, hắn không chết, hắn đang cười với muội cơ mà_nàng chỉ tay về phía hăn, nhưng đó
chỉ là 1 khoảng không trong mắt mọi người
trong lòng Bách Chiến đau thắt từ
khi nào mà nàng lại trở thành như thế ày, làm thế nào để nàng tĩnh tâm
lại? làm thế nào để nàng trở lại vui vẻ như xưa??
nhìn nàng càng ngày càng tiến ra
giữa lòng sông, hắn thật muốn chạy đến ngăn nàng lại nhưng sao đôi chân
cứ nhưng mọc rễ, hắn không thể đi đến. rồi nàng như vấp phải đó, loạng
choạng, lúc này hắn mới lao ra, ôm lấy nàng. nàng vùng vẫy trong vòng
tay hắn, gào thét thảm thương, nhưng làm sao hắn có thể để nàng tới chỗ
chết như vậy, hắn cứ ôm nàng mãi, rồi bất ngời nàng dùng nội lực đánh
hắn 1 chưởng khiến hắn ngã xuống, máu chảy ra từ khóe môi rớt xuống hòa
vào dòng nước xanh kia, như mang bao tâm tư của hắn tan mãi, tan mãi
rồi, hắn bất tỉnh………..
mọi người đưa hắn lên trị thương
còn Nam Du cùng Trúc Vân hết lời can ngăn, họ thực sự lo lắng cho nàng
nhưng nàng đâu biết rằng đó chỉ là ảo giác do chính nàng tưởng tượng ra.
_Huyền nhi, nghe ta nói, ở dưới đó
muội sẽ cảm lạnh mất, Phong không muốn muội bị ốm đâu, lên đây đi rồi
Phong sẽ lên cùng muội_Trúc Vân nhỏ giọng can ngăn khi nhắc tới Phong
lòng nàng cũng đau thắt, tiểu đệ đệ cùng chơi với nàng lúc nhỏ, nay
không còn, nàng phải thay hắn chăm sóc Huyền thật tốt
nàng nghe vậy thì quay đầu lại hỏi_thật chứ? tỷ không lừa muội?
_ừ, ta không nói dối muội, lên đây đi, nào_Trúc Vân đưa tay ra đón lấy nàng
nàng riến dần về phía Trúc Vân
nhưng đầu vẫn khoái lại phía hắn. bất ngờ, Nam Du điểm huyệt nàng khiến
nàng ngất lịm trên tay Trúc vân…………………..
…………………………………………………
PHỦ VƯƠNG GIA
không khí tĩnh mịch bao trùm nơi
đây, nơi nàng đang nằm bất động, mặt mày xanh xao, tái nhợt, đôi mày
nhíu laị khó chịu, đôi môi nhỏ xinh mím chặt như đang phải chịu đựng 1
cái gì đó rất khủng khiếp
Lâm thái y, bắt mạch cho nàng, trầm ngâm 1 hồi lâu, rồi mới mở mắt, nhìn mọi người 1 lượt mới nói
_hoàng thượng, hoàng hậu, ta thực sự không biết tin này là tin vui hay tin buồn nữa_ông lắc đầu
_ngươi cứ nói_Nam Du vẫn bình tĩnh trả lời
_hoàng thượng, vương phi hiện đã có thai 3 tháng rồi, nhưng hiện nay tình trạng sức khỏe của vương phi
không tốt, dễ tổn hại đến hài nhi trong bụng.
_vậy sao? Huyền nhi có thai 3 tháng
mọi người đêì sửng sốt, nhất là hắn – Bách Chiến, nàng thực sự đã có thai, nàng sắp có em bé, nhưng đó lại
là với Nam Phong, không phải với hắn, lòng hắn dâng lên 1 cỗ đau xót,
đau xót cho nàng cũng như đau xót cho chính bản thân mình, vì không
dành được tình yêu mà bây giờ phải đau khổ nhìn người mình yêu cũng đang chìm trong đau khổ, không biết khi nàng biết tin này thì sẽ phản ứng ra sao? vui? buồn?? thật không thể không thể kiềm chế nổi cảm xúc của
mình, mắt hắn đỏ hoe nhưng là nam nhi không thể rơi nước mắt, hắn cố kìn lòng quan sát nàng đang ngủ.
_vậy bây giờ phải làm thế nào?_Trúc Vân lo lằng nhìn về phía Lâm thái y
_hoàng hậu, hiện giờ phải đợi vương phi tỉnh dậy, nhưng ngoài việc cơ thể suy yếu, vương phi còn mắc tâm
bệnh, phải dùng liệu pháp tâm lý để chữa trị, hơn nữa vương phi còn phải có ý trí để tỉnh dậy, nếu không mọi cố gắng sẽ không có hiệu quả hơn
nữa hài nhi trong bụng sẽ mất.
_vậy là hằng ngày cần có người tâm sự với Huyền nhi phải không???_Trúc vân hỏi lại
_đúng vậy, cần có người trò chuyện với vương phi như thế tâm lý vương phi có thể sẽ khá hơn
_………………
_……………..
_………………..
NHỮNG HÔM SAU ĐÓ
Trúc Vân thường xuyên lui tới phủ
để trò chuyện với nàng nhưng nàng vẫn thế, vẫn bất động không nói một
lời, không mảy may nhấp nháy đôi mi.
_Huyền nhi, muội còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?? lúc ấy trông muội rất giống 1 tiểu hài tử
_…………………..
_Huyền nhi còn nhớ mẫu hậu không??
mẫu hậu rất nhớ muội đó, người thường xuyên hỏi sao muội không tới??
thườn xuyên nhắc tới những món ăn muội nấu. nhớ những lúc vui đùa cùng
muội, ta thật thấy sảng khoái. từ khi nhập cung đến lúc đó chưa lần nào
ta thấy thoải mãi, bình an như vậy. muội như 1 nàng tiên giáng thế,
giúp ta thoải mái hơn trong chốn hoàng cung đầy tranh chấp. nhớ lại ngày ấy ta thật thấy nhớ, muội hẫy mau mau tỉnh dậy, cùng ta chơi đùa với
Kiệt nhi nha, nó rất nhớ muội đó.
_………………………..