Bách Chiến đứng ở ngoài cửa đã lâu nhưng khong vào, nhìn Trúc Vân tâm sự với nàng mà lòng cảm thấy nhẹ nhõm, chí ít ở những nơi như thế này vẫn có 1 người để nàng trò chuyện, vẫn có
người tâm sự cùng nàng. bước vào phòng, thấy trúc Vân quay đầu lị, hắn
chỉ gật đầu chào
rồi Trúc Vân quay đầu lại nối với nàng
_Huyền nhi, Phi bách Chiến tới, muội nói chuyện cùng hắn nha
_…………………..
Trúc vân đi ra ngoài, hướng hắn, ánh mắt hiện ra 1 tia tin cậy.
hắn đến bên giường nàng ngòi xuống, mặc dù nàng vẫn chưa tỉnh nhưng nhìn sắc mặt vẫn có phần hồng hào hơn,
khẽ vuốt mái tóc mềm , nàng gầy đi nhiều quá. cầm bàn tay gầy xanh xao
của nàng
_Huyền nhi, ta nhớ nàng quá, bao
ngày nay như dài vô tận đối với ta, nhìn thấy nàng ta nhơ cảm thấy mình
đã trở lại chính mình.
_………………….
_cảm ơn nàng trong thời gian quađã nanglại niềm vui cho ta.
_nàng phải mau tỉnh lại, ta còn rất nhiều thứ muốn cho nàng xem.
_………………………………
_………………
_…………….
2 tháng sau
_hoàng hậu, vương phi đã tỉnh lại rồi_1 thì nữ chạy vào báo tin vui với Trúc Vân.
Trúc Vân nghe được tin này thì lập
tức rời cung tới phủ Vương gia, vào trong phòng thì đã thấy Bách Chiến
ngồi đó, còn nàng thì đã ngồi dậy nhưng ánh mắt có vẻ gì đó không giống
như bình thường, nó không trong sáng mà lại có 1 chút vẩn đục, nhưng
thôi kệ, nàng tỉnh dậy là tốt rồi
_Huyền nhi, muội đã tỉnh!!! thật tốt quá_Trúc Vân đến bên giường ôm chầm lấy nàng
_Phong, người này là ai???
Trúc Vân nghe thấy thì sửng sốt, đó nào phải là Nam Phong, đó là Phi Bách Chiến cơ mà, tại sao Huyền nhi
lại gọi hắn là Phong??
_Huyền nhi, đó là Phi Bách Chiến, không phải là Phong_Trúc Vân lên tiếng
_tỷ tỷ, tỷ tỷ là ai tại sao lại nói đây không phải là Phong? đây rõ ràng là Phong mà, ai cũng nói vậy
hết_nàng hướng trúc Vân nói lớn
Bách Chiến vội kéo Trúc vân ra 1 góc nói nhỏ
_hoàng hậu, từ lúc tỉnh dậy, Huyền
nhi đã luôn gọi ta là nam Phong điều này ta mặc dù rất bất mãn nhưng Lâm thái y nói, hiện giờ không nên làm trái ý Huyền nhi, Huyền nhi đã không nhớ gì về sự ra đi của Nam Phong vẫn đinh ninh là hắn còn sống và ta
chính là hắn, nếu bây giờ để cho Huyền nhi biết hắn đã chết và ta không
phải là hắn thì Huyền nhi sẽ không chịu nổi đâu, vì vậy hãy cứ coi ta là Nam Phong 1 thời gian
ngẫm nghĩ 1 hồi, Trúc Vân mới đáp
lại_đk rồi, ta sẽ cố gắng, ngươi hãy ở lại chăm sóc cho Huyền nhi, ta về thông báo lị cho hoàng thượng
nói rồi Trúc Vân nhanh chóng rời khỏi, còn bách Chiến thì tiếp tục vào phogf nói chuyện với nàng.
_Phong, ngươi nhớ không? lần đâu
tiên ta gặp ngươi, ta đã gây sự với ngươi, nghĩ lại giờ thấy mình trẻ
con quá_nàng bỏ miếng bánh vào miệng cười cười
_uk, nghĩ lại thật vui_mặc dù không biết gì nhưng hắn vẫn cứ ừ cho qua chuyện với lại hắn cũng muốn nghe
chuyện về Nam Phong và nàng
_còn nhớ lần ta nấu ăn cho ngươi sai đó ngươi phải đi……….gấp…hahahahahah, mắc cười muốn chết
_…………………..
_…………………….
+……………………
_lần đầu gặp lại ta đã gọi ngươi là “dê xồm” nhìn mặt ngươi lúc đó nghĩ lại không nhịn nổi cười, hắc hắc
hắc_nàng nhấp 1 ngụm trà rồi kể tiếp
_………………………….
_ngươi nhớ là không được rời xa ta
nữa nha, vì……con của chúng ta cần có cha_nàng nhìn xuống bụng, nó đã lớn hơn rồi, đã 5 tháng rồi còn gì, chỉ còn 4 tháng nữa thôi, 1 tiểu hài tử sẽ chào đời, chắc sẽ là 1 bé trai rất kháu đây_ta nghĩ nó sẽ là 1 bé
trai đó
_ta lại nghĩ sẽ là 1 bé giá xinh đẹp giống nàng_Bách Chiến nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của nàng
nàng cũng dựa vào vai hắn, thật ấm
áp, nhưng vẫn có 1 cái gì đó khiến nàng bất an, có cái gì đó không đúng, có cái gì đó đã lãng quên, có cái gì đó cần phải nhớ………………nàng đau đầu
quá, nàng thiếp đi trên vai hắn…………..
……………………………
_Huyền nhi!!! lại đây với ta_1 người con trai nhìn rất quen nàng gọi nàng
_ơ??? ai vậy??_nàng ở trong làn sương trắng hỏi vọng lại
_ta đây, ta là đây, hãy đến đây với ta, chúng ta cùng nhau sống ở nơi không ai biết_người đó vẫn tiếp tục nói
_a, là ai vậy?? ta quen ngươi??
giấc mơ đó cứ lặp đi lặp
lại hằng ngày mỗi khi nàng chìm vào giấc ngủ. tại sao lại có người gọi
nàng trong giấc mơ?? tại sao nàng lại thấy giọng nói này có phần thân
quen??? tại sao mỗi lần người đó chuẩn bị xuất hiện thì nàng lại tỉnh
dậy??
1 loạt những cây hỏi hiện hữu trong nàng, những câu hỏi không có câu trả lờ khiến nàng bứt rứt không thôi.
………………………………………………..
_Phong, ngươi xem, rừng phong này
thật đẹp, ta rất thích những chiếc lá đỏ của nó.hihi_nàng đưa tay đón
chiếc lá rơi từ trên cây xuống đưa cho hắn
_um, nhìn rất đẹp, thực sự đẹp giống như tên của nó vậy_Bách Chiến nhìn chiếc lá trong tay rồi lại nhìn sang nàng mỉm cười
_hi, vì đó cũng là tên ngươi mà_nàng quay sang hắn cười tưới
nàng đang khen hắn, ah, không phải
khen hắn mà là đang khen Nam Phong. haiz, hắn phải làm người chống bất
đắc dĩ thế này đây!!! nhưng không sao chỉ cần nàng tốt lên thì cái gì
hẵn cũng có thể làm.
_Huyền nhi???