khung cảnh yên bình bị phá vớ bởi 1
giọng nói lạ, cả 2 người quay sang, đó là 1 nam tử có khuôn mặt tuấn mĩ, dáng người cao ráo, Bách Chiến nhận ra ngay đó là Bạch Sơn, còn nàng,
nàng vẫn cứ đứng ngay ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Sơn, bàn tay nhỏ bất
giác đưa sang nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi
_Phong, đó là ai vậy??
tuy nàng nói nhỏ nhưng ở khoảng
cách gần cũng đủ để Bạch Sơn nghe thấy. câu nói đó làm chàng sửng đó, đó đau phải Vân Nam Phong,!!! đó là phi Bách CHiến cơ mà!!! tại sao nàng
lại gọi là Phong??? có uẩn khúc gì chăng,???? còn nữa, tại sao nàng lại
không nhận ra chàng???
_Huyền nhi??? là ta Vương Bạch Sơn, nàng không nhận ra ta sao????
_ngươi, ngươi là ai?? ta không có
quen ngươi!! phong!! chúng ta về thôi_nàng kéo tay hắn bước đi không
thèm nhìn Bạch Sơn 1 cái
_Huyền nhi!! nghe ta nói đã_Bạch Sơn vẫn không bỏ cuộc mà chạy tới giải thích với nàng
_Bạch Sơn, ta khuyên huynh đường
nên nói gì lúc này_Bách Chiến nhanh chóng ngăn Bạch Sơn lại nhưng không
kịp nữa Bạch Sơn đã nói ra những điều không nên nói
_Huyền nhi, Nam PHong đã chết rồi,
đây không phải là Nam Phong mà là Phi Bách Chiến, nàng bị hắn lừa
rồi_Bạch Sơn nắm lấy 2 vai nàng lắc mạnh_nhớ lại đi, Nam PHong đã chết
rồi
lời nói của Bạch Sơn như 1 con dao đâm thẳng vào tim nàng, nàng điên cuồng lắc đầu gào lên
_ngươi nói láo!!! Phong vẫn ở bên
ta, tại sao ngươi lại nói là Phong đã chết chứ?? Phong sẽ mãi mãi ở bên
ta!! ngươi hiểu chứ???_nàng bước dật lùi về phía sau, rồi bất ngờ quay
lưng vụt chạy về phía vương phủ
************************************
_Huyền nhi!!! lại đây với ta_1 người con trai nhìn rất quen nang gọi nàng
_ơ??? ai vậy??_nàng ở trong làn sương trắng hỏi vọng lại
_ta đây, ta là đây, hãy đến đây với ta, chúng ta cùng nhau sống ở nơi không ai biết_người đó vẫn tiếp tục nói
_a, là ai vậy?? ta quen ngươi??
từ trong làn sương, 1 nam nhân xuất hiện, dáng người cao ráo tỏa ra khí chất của 1 bậc vương tôn quý tộc.
mái tóc dài, đen nhánh rủ xuống bớ vai trông thật quyến rũ. điều đáng
chú ý hơn chính là khuôn mặt, khuôn mặt đó , không sai chính là khuôn
mặt mà bao lâu nay nàng nhớ mong, khuôn mặt mà chỉ có 1 người sở hữu.
ánh mắt hắn trìu mến nhìn nàng, môi nở 1 nụ cười tỏa nắng
_Huyền nhi!! là ta
nàng ngây ngốc trước nụ cười đó, nụ cười thân quen, nụ cười ấm áp nhất trên đời
_Phong??
_đúng là ta!! thật vui khi nàng còn nhớ ta_hắc lại mỉm cười ôn nhu, giang tay như muốn ôm nàng
nàng cũng chạy lại với hắn
được hắn ôm vao lòng thật hạnh phúc.
2 mắt nhìn nhau, hắn nhẹ nhàng đặt lên môi nàng 1 nụ hôn nhẹ.
nàng nhắm mắt tận ưởng giây phút ngọt ngào này, nhưng sao cơ thể nàng bỗng chốc lạnh lẽo thế này??
mở mặt nhìn thì nàng thấy hình ảnh hắn nhạt nhòa dần, dần dần biến mất, trước khi biến mất, hắn còn cói vọng lại
_Huyền nhi!! chờ ta trở về!!!_rồi lại 1 nụ cười nữa, nụ cười thể hiện sự tin tưởng với nàng…..sau đó hắn biến mất
****************************
_hoàng thương!!! vương phi không có dấu hiện tỉnh lại_Lâm thái y sau khi bắt mạch cho nàng ngẩng đầu lên ns
_tại sao?? Nam Du lo lắng hỏi
_Vương phi gặp 1 cú sốc lớn…………….
_là tại ta!!! tại ta!!! đáng ra ta
không nên nói cho nàng biết. ta thật vô dụng!!!_Bạch Sơn đấm xuống bặt
bàn, tự trách móc mình.
_không phải là lỗi của ngươi. là do ngươi không biết thôi. không thể trách ngươi đk, đừng tự dằn vặt mình
nữa. bây giờ hãy nghĩ cách làm thế nào để chữa trị cho Huyền nhi_Bách
Chiến 1 mặt an ỉu Bạch Sơn 1 mặt đưa ra ý kiến riêng của mình
_đúng vậy!! bây giờ không phải là
thời gian để tự trách mình, phải tìm ra cách nào nhanh nhất để chữa cho
Huyền nhi_Nam Du hưởng ứng với ý kiến của Bách Chiến
*******************************
xung quanh nàng, bóng tối vây kín,
nàng chìm trong nỗi sợ hãi. nàng biết mọi người đang mong nàng tỉnh lại, bên tai nàng luôn văng vẳng những tiếng trò chuyện, nhưng mất đi hắn
rồi, cuộc đời nàng còn có ý nghĩa gì nữa. thà rằng không tỉnh lại còn
hơn tỉnh lại để rồi lại phải sống trong khổ sở.
đúng, nàng là 1 người ích kỉ không quan tâm đến người khác, nhưng nàng sẽ sống thế nào khi không còn hắn bên cạnh?
_mẫu thân!!!!!
từ trong bóng đối 2 nhóc con 1 trai 1 gái nhìn rất đáng yêu chạy ra luôn miệng gọi nàng là mẫu thân
_các con là ai vậy??_nàng bất ngờ trước sự việc này nên không khỏi thắc mắc
_mẫu thân!! chúng con là con của người_bé trai dõng dạc nói
_là con của ta??_nàng vẫn không hiểu gì
_chúng con ở trong đó đó_bé gái cười cười chỉ vào bụng nàng
nàng cũng theo quán tính nhìn
xuống. a!! bụng nàng lớn quá nha. đúng rồi nàng đang có thai!!! là đứa
con của nàng vào hắn, nàng bất giác mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc
_Huyền nhi!! nàng thấy chứ?? không
có ta bên cạnh nhưng các con luôn ở bên cạnh nàng !!! hãy tỉnh lại đi,
mọi người rất lo cho nàng_Nam Phong từ đâu xuất hiện, ôm nàng lại an ỉu
_nhưng ta………………
_nàng đứng lo, rồi sóng gió cũng sẽ qua!! sẽ có ngày ta trở về bên nàng!! đợi ta nhé
nàng khẽ gật đầu, nước mặt ứ đọng nơi khóe mi giờ đã rơi xuống thành hàng dài
_mẫu thân!! mẫu thân dừng khóc! phụ thân sẽ giữ lời hứa mà_2 đứa bé chạy lại ôm lấy nàng.
hắn cũng dần dần biến mất thay vào
đó là 1 chiếc lông vũ màu trắng tinh khiết lượn lờ trước mắt nàng, đưa
tay ra đón lấy, nàng cảm nhận dược hơi ấm bao quanh nàng nó như tiếp cho nàng sức mạnh để tiếp tục cuộc sống còn dang dở
————————————–
kể từ lúc đó cũng đã được 1 tháng,
thời gian trôi qua thật lâu khiến cho người ta đã nóng ruột lại càng
thấy bồn chồn lo lắng hơn.
_thế nào rồi?_Nam Du lo lắng hỏi Lâm thái y
_Vương phi đã có dấu hiệu khả quan hơn_Lâm thái y sau khi bắt mạch xong cho nàng thì gật gù nói
phải nới là một tháng qua mọi người chăm sóc nàng rất rốt, nàng có thể cảm nhận được hằng đêm có người trông nàng ngủ.
mỗi lần có người đút thuốc cho
nàng, nàng đều cảm thấy người đó rất cẩn thận, không muốn tổn hại đến
nàng. thật ấm áp, nàng muốn mãi như thế này, được người khác yêu thương
đùm bọc. nhưng nàng phải tỉnh lại thôi, nàng còn có điều quan trọng phải làm mà.