Định Mệnh...

Chương 42: Chương 42




Cuộc sống cứ thế trôi qua, thật êm đềm, 5 năm trôi qua , tình thế đổi thay và lòng người cũng đổi thay, liệu tâm nàng đã đổi thay?Không, không thể nào, trong tâm nàng duy nhất, chỉ có 1 mình hắn, chỉ có hắn mới có thể ngự trị trái tim nàng.

5 năm rồi, sống không có hắn, cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi thật nhẹ nhàng nhưng trong lòng nàng lại là 1 khoảng trống thật lớn, thật trống trải.

Cuộc sống cứ mãi trôi như thế cho tới 1 ngày, nàng nhận được bức thư của giáo chủ ma giáo, Nội dung cũng chẳng khiến nàng quan tâm như câu cuối cùng, chính là câu mấu chốt, nó khiến cho nàng có dự cảm không lành

“Muốn gặp Vân Nam Phong thì ngày 23 tới Ma Thiên giáo”

Chẳng phải hắn đã bỏ nàng từ 5 năm trước hay sao? Tại sao bây giờ giáo chỉ ma giáo lại nói có thể gặp hắn? Phải chăng năm đó hắn không chết mà chỉ bị bắt giữ??

Nhân cơ hội này nàng có thể giải cứu cho hắn.

3 ngày nữa là đến ngày 23, thời gian không còn nhiều mà đường lại xa, nàng phải tận dụng thời gian khởi hành ngay nếu không sẽ không kịp mất

Lấy lý do sang Lãnh Long quốc thăn Nhược Bình, nàng không muốn mọi người phải lo lắng, cũng không muốn ai đi cùng vì lần này nàng đi lành ít dữ nhiều.

Cưỡi con bạch mã, leo con dốc lớn , đi hết con dốc này là tới Quỷ sơn – nơi “đonhs đô” của Ma Thiên giáo.

*************************

Ma Thiên giáo chủ – Ma Thiên Uy mặc bộ đồ màu đen cùng với mấy nam nhân khác ngạo nghễ bước ra

_Vương phi, người đến thật đúng hẹn_Ma Thiên Uy cúi đầu chào nàng cho có lệ

_Không phải nhiều lời! Hắn đâu?_Khó chịu trả lời hắn, nàng đề cập ngay vào vấn đề

_Ý vương phi là vương gia?

_Chẳng lẽ ta lại hỏi thuộc hạ của ngươi?

_Vương phi hãy cứ bình tĩnh, vào trong uống chén trà đã

Lão làm động tác mòi rất điệu nghệ.

Nàng cũng không khách khí mà bước thẳng vào ngồi xuống bàn trà.

Ma giáo này cũng thật là giàu có, đến chiếc chén cũng được làm từ bạch ngọc, có lẽ tiền vàng ở nơi này cũng đã nhiwwuf gấp mấy lần quốc khố, là mối nguy hại cho quốc gia, nguy cơ Ma Thiên giáo này tạo phản là rất lớn

Nháp 1 ngụm trà, đây là loại Phong Tình trà rất quý hiến, ngay cả trong hoàn cung cũng chỉ có 1 ít thế mà Ma Thiên giáo này lại có quả thật là không tầm thường mà.

Hừ, trong trà có mê dược, lão cáo già này, dám hạ dược nàng.

2 mắt nàng nặng trĩu dần khép lại, nàng gục xuống gàn nhanh chóng trong khi Ma Thiên Uy nhếch môi cười đắc tắng tiến lại chỗ nàng vỗ vỗ vào ay nàng cười lớn.

_Vương phi à vương phi, cho dù ngươi có thông minh cỡ nào thì cũng chỉ là 1 con đàn bà si tình thôi, chẳng có nghĩa lý gì với ta, quá uổng công ta coi ngươi là đối thủ cần phải triệt vỏ sớm. Hahahahahahaha

_Ha, ngươi nghĩ ta lại bị hạ gục sớm vậy sao?

Nhanh như cắt nàng rút đoản kiếm bên hông lao thẳng về phía lão kề đoản kiếm vào cổ hắn.

Vẫn cái vẻ tao nhã đáng ghét

_Vương phi, thật xứng làm đối thủ của ta

_ngươi nghĩ ta đươn giản vậy sao?

_khong có không có, là đối thủ cả ta tại sao lại đơn giản được

_Ngươi không xứng làm đối thủ của ta

_Được được vương phi nói không xứng là không xứng

_Hắn đâu?

_Muốn gặp vươn gia sao? Không dễ như vương phi nghĩ đâu

Lão đẩy nhẹ mũi kiếm của nàng sang 1 bên, khoan thai đi về phía bàn nhấp 1 ngụm trà cười nhạt

_Ngươi….ngươi là muốn gì?

_ta chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn cùng vương phi đàm đạo uống tra thưởng hoa

_Ngươi có hứng thú, nhưng ta không có nhã hứng.

_Thôi được rồi, vương phi đã nôn nóng như vậy thì ta cũng không muốn để cho vương phi phải đợi lâu

Lão quay sang phía 1 nha hoàn nói nhỏ cái j đó sau đó thấy nha hoàn đó đi vào phía trong…

1 lúc sau, 1 bóng nam nhân cao lớn xuất hiện, cái dáng người cao lớn đó, khuôn mặt đó, khí chất đó, không phải là nàng đang mơ chứ?

Nàng sung sướng chạy áo đến bên hắn, nhảy lên ôm chầm lấy cổ hắn, vui đến nỗi không nói nên lời, vui đến nỗi những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má nàng.

Áp mặt vào mãi tóc của hắn, thật là thơm, thơm quá, mùi hương này lâu rồi nàng chưa được ngửi, kể từ hôm nay có thể lại được ngửi mùi hương từ hắn rồi.

Kể từ hôm nay hắn sẽ lại trở về bên nàng, sẽ không bao giờ chia kìa nữa, nàng sẽ khôn để cho ai có cơ hội đó nữa

NamPhong – hắn ngây người ra 1 líc, luống cuồng không biết làm như thế nào nhưng rồi cuối cùng hắn cũng đẩy nàng ra với đạo lực mạnh khiến cho nàng không khỏi sững sờ.

_Ngươi…là đang làm cái gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.