_Ngươi…là đang làm cái gì vậy?_Hắn chĩa mũi kiếm về phía nàng gằn giọng Hắn…hắn tại sao lại cự tuyệt nàng?
tại sao lại có thể ra tay đối với nàng? Hắn tại sao có thể hỏi nàng đang làm gì? Hắn là không nhận ra nàng sao? tại sao lại có thể như vậy được
chứ?
Bây giờ nàng mới nhận ra, đôi mắt đã
từng 1 thời mình nàng truig mến nay lại lãnh khóc nhìn nàng, ánh mắt
lạnh lùng kia như những lưỡi dao cứa thẳng vào tim nàng. Đôi tay từng ôm nàng, từng âu yếm nàng thế mà bây giờ lại đang cầm kiếm không nương nay chĩa thẳng vào cổ họng nàng. Còn lồng ngực kia, lồng ngực mà nàng đã
từng dựa vào mỗi khi bên hắn , phải chẳng trong đó đã không còn trái tim yêu thương nàng, phải chăng nó đã bị thay thế bởi 1 trái tim sắt đá?
_Phong? Thật sự không nhận ra ta sao?_nàng vẫn cố vợt vát 1 chút gì đó cho mình
_Ngươi là ai ta không quan tâm. Tên
của ta không phải để cho ngươi tùy tiện gọi như vậy_Vẫn là ngữ khí lạnh
lùng, hắn ra lời nàng.
_Ma Thiên Uy! Thế này là thế nào? Ngươi đã làm gì hắn?
_Ha ha ha, vương phi cứ bình tĩnh, ta chẳng làm gì hắn cả, ta chỉ là cho hắn uống 1 chút đoạn hồn đơn thôi_Ma Thiên Uy cười
Gương mặt nàng phút chốc giăng đầy
hắc tuyến, chỉ là 1 chút đoạn hồn thôi sao? 1 chút thôi cũng làm nên
chuyện rồi lão già khốn kiếp.
Đoạn hồn là 1 loại không phải độc mà
cũng chẳng phải dược, nó được kết hợp từ 2 thứ, khi uống vào sẽ khiến
cho người ta quên đi quá khứ, và chỉ trung thành với 1 người duy nhất,
người đầu tiên gặp sau khi tỉnh dậy.
Làm sao có thể ha thứ cho kẻ mà đã hại hắn ra nong nỗi này
Đúng rồi, nàng có thể giải độc cho hắn, chỉ cần có thể tiếp cận hắn là được.
_Ma Thiên Uy! Ta vẫn chưa tin đây là Vân Nam Phong. Ngươi. Để ta kiểm tra_nàng lạnh giọng nói
_Ha. Hahaahahaha, Vương phi quả là đa nghi, được thôi, hãy cứ kiểm tra
“Tiện nhân, đừng tưởng ta không biết ngươi định giải độc cho hắn, nhưng mà ngươi chẳng bao giờ có thể làm được đâu, haha”
nàng tiến lại gần hắn.
hắn vẫn đứng yên, đôi mắt không thay đổi lạnh lùng nhìn nàng.
Cách tay chậm chạp đưa lên chạm vào lòng ngực hắn, ngay tức khắc bị hắn hất mạnh ra
_Ngươi, không có tư cách chạm vào người ta_hắn gằn từng tiếng, đôi mắt tóe lửa nhìn nàng.
Không….không có tư cách
sao?hahahahaha, là không có tư cách, nàng căn bản là không có tư cách
chạm vào người hắn sao? Phải rồi, đương nhiên là KHÔNG CÓ TƯ CÁCH vì hắn căn bản không phải là Nam Phong ngày xưa của nàng
_Vân Nam Phong, hãy cứ để cho Vương phi tự nhiên đi_Ma Thiên Uy nhấp 1 ngụm trà nói
Ha, cái tên Ma Thiên Uy kia, ngươi là quá tự cao tự đại, tạo cơ hội cho nàng sao? Ngươi sẽ hối hận, vì nàng
tới đây sẽ đích thân giải độc cho hắn.
Chạm nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tim nàng cư nhiên lại đập trễ 1 nhịp.
Không thể bỏ lỡ cơ hội này, nàng vận lực của “Bạch Ngọc bảo” và “Lục Bạch ngọc” truyền vào người hắn.
Nhắm mắt, tập trung truyền khí, bất chợt nàng ngã bật ngửa ra sau.
Tại sao thế? Tại sao lực của nàng lại bị đẩy ra? Nàng chưa từng thấy trường hợp như vậy? Là không chấp nhận
sao? Hay là năng lực giải độc của nàng đã bị khắc chế?
Nam Phong nhếc miệng cười ruồi 1 cái, lạnh giọng nói:
_Ngươi định truyền cái gì vào người ta? Định hạ độc ta sao?
_Vương phi, đừng cố gắng làm gì, chỉ uổng sức thôi, hãy dưỡng sức để đấu với ta._Ma Thiên Uy cười lớn,
_Ngươi…ngươi…tiểu nhân, thù này không trả tất không phải Văn Thần Huyền
Để lại câu ns tức tối,nàng lập tức bỏ đi.
Nam Phong, hắn như muốn đuổi theo nhưng Ma Thiên Uy ngăn lại
_Không phải móng vôi, rồi cô ta cũng phải quay lại thôi.
Nhị vương phủ
_Bách Chiến thúc, sao chưa thấy nương con về vậy?_Nam Long cùng Nam Vy giật giật vạt áo của bách Chiến ngước
lên hỏi giáng bộ đang rất mong chờ.
_Long nhi, Vy nhi, ngoan nào, mẫu
thân các con chỉ là đi thăm tỷ tỷ tốt của người thôi, rồi_Bách Chiến xoa đầu 2 đứa nhỏ cười hiền.
Thật ra hắn cũng lo lắm chứ. Lo không chỉ vì lần này nàng không viết thư về mà là mọi lần nàng đều dẫn 2 đứa
nhỏ đi cùng nhưng lần này lại muốn đi 1 mình, lại còn nói rằng đi cùng
sẽ rất nguy hiểm.
Hắn thật sự là không hiểu ý tứ của nàng.
Có điều gì nàng muốn giấu hắn chăng?
Mà cũng phải thôi, hắn có quyền gì mà lại muốn biết cuộc sống đời tư của nàng.
Nhưng mà hắn cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm dù chỉ 1 chút.
ĐÊM HÔM ĐÓ
1 hắc y nhân với thân thủ nhanh nhẹn lén vào Ma Thiên giáo.
Hắc y nhân đó không phải ai khác mà chính là nàng – Văn Thần Huyền – nhị vương phi.
Đêm nay không trăng, rất thuận lợi cho việc đột nhập của nàng.
Thân thủ nhanh nhẹn, quan sát tốt, nàng dễ dàng tìm được phong của Ma Thiên Uy.
Đục 1 lỗ nhỏ trên cánh cửa, nhìn vào căn phòng đúng lúc gặp 1 cảnh không thể bất ngờ hơn
Ma Thiên Uy…hắn, từ từ bóc lớp mặt nạ trên mặt ra. Khuôn mặt ngăm đen, già nua, bây giờ biến thành 1 khuôn
mặt của 1 thanh niên trẻ , đuôi mắt hẹp vs làn da trắng sữa.
Thật không thể ngời được, gương mặt này, gương mặt này nàng đã lâu rồi không thấy, là Lee, Rock Lee sao?
Che miệng để không thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, nàng dụi mắt mấy lần, những tưởng mình bị hoa mắt nhưng
không, dù có 10 lần, 20 lần thì cũng vậy, cuãng vẫn là khuôn mặt đó.
Đúng là Lee, nhưng tại sao hắn lại ở đây, không lẽ…..
Nàng không dám nghĩ thềm 1 chút nào nữa
Nhưng mà…tại sao? Tại sao hắn lại gây khó dễ cho nàng? Tại sao lại thù nàng? Tại sao lại bắt mất Phong của
nàng? Và tại sao hắn lại giả dạng thành 1 lão nhận đáng ghét như vậy?
Phía sau nàng, 1 thân hắc y cũng nhẹ nhàng không kém, tiếp cận nàng và…
BỐP!!!!!!!!!!!!!!