Mí mắt nặng trĩu Chân tay đâu buột
Tinh thần mệt mỏi
Nàng dần mở mắt tỉnh dậy
Xung quanh nàng, mùi ẩm mốc bốc lên khó chịu.
Khẽ cựa thân mình để xua tan đi cái mệt mỏi
Leng keng!!!
Lạch xạch
Tiếng kim loại cva chạm vào nhau.
Cơ thể nàng cũng không động đậy được, nó nặng trĩu.
Nàng là đang….bị tròi lại bằng những sợi xích to bản.
Là ai? Là ai đã mang nàng tới chỗ nãy?
Đúng rồi, là tối qua, tối qua lúc nàng đang theo dõi Ma Thiên Uy, phát hiện ra, hắn chính là Rock Lee.
lý nào lại có thể như thế được, chẳng lẽ anh ta cũng xuyên không đến đây?
Còn nữa, tại sao anh ta lại trở thành Ma Thiên giáo chủ – 1 phần tử ngang với khủng bố ở hiện đại, chống đối
lại triều đình cũng như hãm hại Nam Phong và nàng?
Ketstttttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng mở cửa khô khốc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng
Ma Thiên Uy ngạo mạn bước vào, theo sau đương nhiên là Vân Nam Phong.
Nàng nhếc môi cười ruồi
_Rock Lee…à, không, bây giờ tôi phải
gọi anh là ma Thiên giáo chủ mới đúng_Nuốt 1 ngụm nước bọt, nàng nói
tiếp, giọng điệu mỉa mai_Mới sáng sớm, ngài đã đến thăm ta, hắn là có
việc gì
-Ma Thiên Uy cười
_Em nhận ra anh? Từ khi nào vậy?
_Thật ra, tôi cũng suýt bị anh lừa gạt nhưng ngày hôm qua, tôi vô tình nhìn thấy
_Đã vậy thì cũng không cần cái này nữa
Ma Thiên Uy, tức khắc lột lớp mặt nạ
ra, theo đó, mái tóc buộc cao cũng được gỡ xuống, lúc này, trước mặt
nàng là 1 Pock Lee với mái tóc màu bạch kim, đôi mắt dài hẹp nhíu lại
quan sát phản ứng của nàng
_Không ngạc nhiên sao?
_Chẳng có gì phải ngạc nhiên cả!_Ngàng nhếch môi cười khinh bỉ.
Không ngờ 1 Rock Lee xưa kia hiền lại bây giờ lại biến thành 1 kẻ thâm đọc thủ đoạn đến vậy
_Không hỏi vì sao anh ở đây ư?
_Tôi không quan tâm, không liên quan đến tôi, không cần biết
_Nếu có liên quan đến em thì sao?
_Anh đừng có nói bậy, tôi chẳng liê
nquan gì đến anh cả, mau thả tôi ra_Nàng đúng là không chịu nổi cái kiểu khinh khỉnh của hắn
_Tại sao anh lại phải thả? Anh tốn
bao nhiêu công sức để bắt em lại, giờ lại thả ra? Không đời nào. Anh bắt em lại cũng chỉ vì anh yêu em, anh yêu em, em có biết không? Rock Lee
lắc mạnh bờ vai mỏng manh của nàng hét lên như 1 con thú bị điên.
_Thws anh cần là tôi, tại sao không
bắt tôi mà lại làm khổ hắn_Nàng chỉ tay vào Nam Phong đang đứng thất
thần phía sau_Hắn thì có liên quan gì ở đây?
_Hắn?_Rock Lee quay lại nhìn Nam
Phong_Khong liên quan? Em sai rồi, hắn lien quan rất nhiều tới em, vì
hắn là chồng em, là người em yêu, không phải vì hắn thì liệu em có tới
đây không? Liệu anh có thể có em được không? Tất cả cũng là vì em! Vì em đã từ chối anh, ngay sau đó lại đi yêu 1 thằng con trai khác, làm sao
anh có thể chịu nổi khi nhìn thấy em ngày ngày ở bên hắn, ngày ngày vui
đùa cùng hắn. Khi nghe tin 2 người cưới nhau anh đã bfgux mình phải đoạt lại em bằng mọi giá, nhưng về lâu dài cuối cùng vẫn không thể có em.
Rồi khi nghe tin em có thai, anh nhưng 1 kẻ điên cuối cùng thì cũng gửi
thư khiêu chiến cho hắn, và hôm nay, cũng là cảm ơn hắn, nhờ có hắn mà
anh gặp được em, mặc dù bây giờ em coi anh là kẻ đáng ghét, người xấu
xa, anh cũng cam chịu, chỉ cần em ở bên anh, ở bên anh là đủ rồi, như
thế anh đã mãn nguyện lắm rồi
Rock Lê đầy đau khổ nhìn nàng nói ra
từng chữ, trong lòng hắn đâu thắt khi nhớ lại những tháng ngày không có
nàng, những thàng ngày nhìn nàng ân ái cùng Nam Phong. Lúc đầu hắn cũng
nghĩ, yêu 1 người là để cho người ấy hạnh phúc, chỉ cần người ấy hạnh
phúc là mình cũng cảm thấy vui rồi, nhưng dần dần lòng đố kị của 1 người đàn ông cũng không cho phép hắn chỉ mãi đứng nhìn như vậy. Hắn không
thể để cho người con gái mình yêu ở cùng người khác, hắn phải dành lại,
nhất định phải dành lại, và ngày hôm nay hắn đã đạt được mục đích, hắn
đã có nàng trong tay.
_Anh…anh biết tất cả? Anh tới từ khi nào?
_Năm đó, khi em rời khỏi anh, thì anh cũng đã tìm đến cái chết nhưng lại có 1 người xưng là Thời không thần
nói là muốn giúp anh vì vậy đã đưa anh tới đây
_Ở đây có rất nhiều nữ nhân tại sao anh không tìm lấy 1 người cho riêng mình?
_Em nghĩ anh là hạng người có mới nới cũ sao? Cái anh muốn có tất phải đạt được
_Anh muốn có tôi? Không dễ đâu. Cả
đời này người tôi yêu chỉ là Vân Nam Phong. Chồng tôi chỉ là Vân Nam
Phong. Cha của con tôi cũng vẫn là Vân Nam Phong. Trong trái tim tôi
cũng chỉ có Van Nam Phong. Anh nên nhớ tôi không yêu anh và sẽ không bao giờ yêu anh
_Được, vậy em hãy chờ xem, anh đã đến đây thì không gì là không dám làm
Rock Lee tức giận quay phắt người đi nhanh ra ngoài cửa, theo sau cũng chính là Vân Nam Phong, nhưng lần này hắn quay lại nhìn nàng nửa ái ngại nửa trách móc nhưng cuối cùng cũng
lạnh lùng rời đi
Cái nhìn đó, không ai có thể thấy
được, nhưng nàng, nàng rất để ý, nàng cũng nhận ra cái nhìn đó, nó cứ
như cái nhìn lưu luyến không muốn rời.
lẽ nào Nam Phong, hắn đã nhớ ra nàng
Cách cửa nhà giam đã đóng lại, bóng
tối lại bao trùm quanh nàng, mùi ẩm mốc lúc trước không để ý bây giờ lại xộc lên khiến nàng khó chịu không thôi.
bên ngoài, Pock Lee cũng đi khá xa,
quay lại nhìn, ngôi nhà giam chỉ là 1 ngoi nhà bé tí tọe, hắn nhìn mãi,
nhìn vào đó 1 vẻ gì đó tiếc nuối.
Hắn biết bây giờ hắn khong còn có thể quay đầu lại được nữa, hắn là nàng cuối cùng cũng vẫn là không thể quay lại được nữa.
Hắn cứ đứng đấy cho đến khi 1 tiếng kêu thất thanh phát ra từ xa, 1 bóng người hầu chạy về phía hắn la lớn:
_Không hay rồi giáo chủ!
_hắn vẫn hướng nắt về căn nhà giam kia bình tĩnh hỏi_Có chuyện gì
_Giáo chủ, trong phòng giam…….nước trong phòng giam….có nước trong phòng giam…….
_Cái gì?
hắn nổi điên lên đá tên người hầu 1
cước, rồi chạy nhanh về phía nhà giam, nhưng mới chạy được nửa đường thì 1 khối nước lớn đã từ trong phía nhà giam ập ra.