Nam Phong bế nàng đứng trước cổng phủ Vương gia. Đã 5 năm nay hắn chưa hề nhìn thấy nơi nay.
Cảm giác có chút lạ lẫm, nhưng không sao đầu tiên phải đưa nàng vào nghỉ ngơi đã.
_Người đâu! Mở cửa!!_Hắn đứng ở ngoài nói vọng vào tên trong.
1 lúc sau có tiếng mở cửa, 1 tên gia định hé cửa ló đầu ra
_Có chuyện…Vương phi?!!?
Tên gia đinh hốt hoảng la toáng lên
_ Người đâu!!! người đâu, mau cứu vương phi, mau cứu vương phi.
Hắn chẳng để ý chuyện Nam Phong là người không quen biết, điều đầu tiên là nhanh chóng mở rộng cửa cho Nam Phong vào.
Trong nhà, nghe tiếng gọi thất thanh của tên gia định, hơn nữa lại nhắc đến vương phi thì cả
vương phủ nhốn nhào. Họ bỏ công việc của mình chạy ù ra phía cổng chỉ
thấy 1 nam nhân không rõ mặt mũi thế nào lao nhanh về phía phòng ngủ
của vương phi
_Mau, mau gọi đại phu!
Bà vú trong phủ ra lẹnh cho 1 người hầu gần đó.
nàng ta nghe lệnh liền chạy ngay
Trong phủ, hẳn là ai cũng lo lắng cho Thần Huyền, nàng là 1 vị chủ nhân tài đức, chưa bao giờ ỷ
mình là bề trên mà ngược đãi gia nhân, bởi thế nên ai cũng nguyện 1
lòng phục vụ cho nàng, tuyệt không ai muốn nàng bọ tổn thương.
Lần nàng vương phi của họ bị thương, bằng mọi giá nàng phải cứu bằng được.
Trong phòng, Nam Phong –
hắn vừa đặt nàng nằm xuống giường thì ngay lập tức cửa phòng bạt ra,
luền đó là 1 nam nhân cùng 2 tiểu hài tử bước vào, đó không phải ai khác chính là Phi Bách Chiến.
_Huyền nhi!!!
_Mẫu thân!!!
_Mẫu thân!!!
2 tiếng “Mẫu thân” khiến lòng hắn bỗng dưng đau thắt.
Đây là con hắn, là cốt nhục của hắn, thế mà 5 năm nay, hắn đã để cho chũng chịu cảnh không có cha.
Hắn thật là 1 người cha tồi.
Tiểu Long và tiểu Vy không hề để ý đến sự tồn tại của hắn,, chạy lại bên giường gọi nàng
_Mẫu thân! Mẫu thân!
_…
Bách Chiến nhìn chằ chằm
hắn, hắn đích thì là Vân Nam Phong, không thể sai được, mặc dùcó khác
xưa 1 chút nhưng khí chất, nét mặt thì vẫn như thế, không hề dổi khác
_ngươi……Phi Bách Chiến?
_Là ta, ngươi còn sống?
Vốn không biết trả lời như thế nào cho phải m, may đúng lúc đó bà vũ bước vào phòng
_Đại phu tới rồi! Đại phu tới rồi…
_Vương…vương gia???_Bà ta lắp ră[s khi nhìn thấy hắn.
bà vú này từ là tổng quản trong phủ, đã vào phủ từ khi hắn ms chuyển đến cho nên hắn và bà vú có
thể coi là không còn lạ lẫm gì nữa.
Nay bà ta nhận ra hắn cũng coi là chuyện bình thường
_…
_Vương gia có biết 5 năm nay vương phi tủi khổ như thế nào không? Huhuhuhuhu, nay người về rồi, thật là tốt quá, hu huhuhu
Bà vú vui mừng đến rớt cả nước mắt.
_Vương tổng quản…_Hắn cúi xuống đỡ bà vú đang quỳ dưới nền nhà
Bà chìu những giọt nước mắt trên khuôn mặt đã nhăn nheo vì tuổi tác của mình
_Vương gia, bà già này đã không còn là tổng quản nữa rồi, bà xin vương phi cho làm vú nuôi để
ngày ngày chăm sóc 2 tiểu nhóc con kia
_Được rồi, bây giờ thì hãy coi bệnh cho nương tử của ta đã
_Vâng vâng, gặp vương
gia, nên bà già này vui quá, lú lẫn quên mất việc quan trọng_Quay sang phía đại phu_Đại phu, mời xem bệnh cho chủ nhân của tôi nhanh 1 chuuts
Ông lão khoảng trên 50 tuổi ngồi xuống bên giường bắt đầu bắt mạnh, đôi mắt nhắm hờ trầm ngâm
Hắn, Bách Chiến, vú Vương tâm trang cực kì lo lắng, họ đang cố tập trung chỉ sợ khi đại phu nói
ra, họ quá hoảng hốt mà không nghe thấy
_Vương phi….
Cả mấy người trong phong mồ hôi tuốn ra, hồi hộp theo nhìp nói của vị đại phu già
_Vương phi….hiện tại là
không có sinh khí, cơ thể suy nhược cần phải tẩm bổ, đặc biệt là phải
bồi dưỡng về âm khí, dương khí, như thế mới có thể nhanh chóng khỏe lại
_Vậy, xin hỏi đại phu,
bồi dưỡng âm khí, dương khí là như thế nào?_Bách Chiến nhanh chóng hỏi
lại, để giải tỏa thắc mắ trong lòng hắn, âm khí và dương khí ở đây là
nói về đồ ăn hay là nhân khí
_Âm khí và dương khí ở
đây là 2 loại trong nhân khí, hiện tại vương phi chính là thiếu 2 thứ
này cho nên mới trở nên suy nhược, không có sinh khí.
_ Cám ơn đại phu..
_không có gì, thường ngày Vương phi đối đãi với những người trong thành rất tốt, ta làm như vậy
chỉ để tạ ơn vương phi thôi, bây giờ lão phu đi kê đơn, mọi người cứ ở
lại tìm 1 nguồn âm khí phù hợp với Vương phi.
Nói rồi, lão đại phu bước ra khỏi cửa, phía sau là vú Vương đi để dẫn đường
_Trong phòng, không khí ngột ngát hẳn lên
_Tiểu Loing, tiểu Vy, 2 con đi ra ngoài chơi để ta cùng phụ thân các con bàn chuyện_Bách Chiên vỗ nhẹ vai 2 đứa nhóc thì thầm
_Cha chúng con? Ở đâu? Ở đây vậy?_Cả 2 cùng đồng thanh, dáo dác tìm
_Là đây_Bách Chiến chỉ
vào Nam Phong trnog khi hắn còn đứng ngây như phỗng_Thôi nào, 2 tiểu yêu tinh của ta, 2 con không muốn mẫu thân của mình tỉnh lại hả?
_Dạ dạ
Vèo vèo
_Bây giờ chúng ta phải tìm 1 người cung cấp dương khí.
_Có ta đây
Cánh của phòng bật mở
Mọt dung nhan khuynh quốc khuynh thành xuất hiện, đó không phải ai khác chính là Nhan Nhược Bình
Làm sao mà nàng ta có thể đến nhanh như vậy?
Thật đáng ngạc nhiên
_Không cần phải thắc
măc, từ ngày biết ngươi bị mất tính_Hướng nắt về phía Nam Phong_ Ta đã
cho Độc Kiêu luôn theo sát mọi người và thông bào tin tức cho ta hằng
ngày, ta đã đến đây được 2 ngày rồi. Bây giờ phân công công việc, Nam
Phong, ngươi truyền Dương khí, ta truyện âm khí, còn Bách Chiến, ngươi
điều hòa 2 dòng khí dung hòa lại với nhau, nhớ đừng để sơ suất
_Được, làm ngay ngay đi
2 canh giờ sau
_Đã xong, đợi 2 canh giờ nữa là tiểu Huyền tỉnh, cứ ngồi đó chờ đi, ta có việc phải về trước.
Không để cho 2 tên đàn ông nói lời cảm ơn, Nhan Nhược Bình phóng qua cửa sổ mất dạng
Đúng là nữ tử giang hồ, thoắt đến thoắt đi.
2 canh giờ sau
_Ưm…ưm…
Văn Thần Huyền khó chịu mở mắt, thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào đoi mắt chưa mở hết qua khung cửa sổ mở toang
_Nương tử/ Huyền nhi,
nàng đã tỉnh?_2 thân nam nhân, người không ra người, ngợm không ra ngợm
đang ngồi ở ghế nghe thấy tiếng nàng liền bật dậy phóng thẳng đến bên
giường hỏi han
_Á!!!
_QUÁI VẬT!
Quái vậy? =.=
nhìn bộ dạng họ khủng khiếp lắm sao?
Quay sang nhìn nhau
_AA
Tiếng hét của 2 người đàn ông
Dễ sợ quá, thảo nào…………
Mới có vài canh giờ mà đã thân tàn ma dại như thế nà rồi
Vèo vèo (đây là tiếng phóng ra ngoài của 2 con quái vật)
Vèo vèo (đây là tiếng phóng vào trong phòng của 2 hảo soái ca)
Xếp hàng đứng trước mặt nàng cười toe toét
_mừng nương tử đã tỉnh
_Mừng tiểu muội muội của ta đã tỉnh
_Hai…hai người……………._Nàng lắp bắp không nên lời
_Phong? Có thật là ngươi?
_Đương nhiên rồi nương tử. Ta đã thật sự trở về
_ÔI!!! Mừng quá!!!
Nàng nhảy thẳng từ giường xuống ôm cổ hắn cười không ngớt
_Nhưng mà…………_Đôi mắt nàng nhíu lại vẻ nguy hiển_Mọi chuyện là thế nào?
_Ta……………………..
_Nói! >”
_Là thất này………………..
3 cái đầu chụm lại 1 chỗ, lâu lâu 1 người nào đó lại phải hứng chịu cái bạt tai của mĩ nhân
_Nương!
Cửa phòng bật mở, 1 tiểu hài bước vào, 2 khuôn mặt non nớt đằng đằng sát khí
_Người này có phải cha của chúng con?