CHƯƠNG 22
Bên trong Dịch quán
[ Khấu khấu]
Tiếng đập cửa khiến cho Giang Phong đang bị vây trong trạng thái hốt hoảng lấy lại tinh thần.
“Tiến vào.”
Lâm Tề cùng Hoàng Ngu trước sau tiến vào bên trong phòng. Tả phó tướng Lâm Tề ôm quyền nói : “Tướng quân, một vạn bộ binh đã chờ đợi ở cách cửa thành một dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe tướng quân chỉ thị”.
Lâm Tề nói xong hữu phó tướng Hoàng Ngu cũng ôm quyền nói: “Tướng quân, năm nghìn kỵ binh đã chờ đợi ở cách cửa thành ba dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe tướng quân chỉ thị”.
Giang Phong không nói chuyện, nắm chặt chén trà trong tay.
Lâm Tề cùng Hoàng Ngu hai người nhìn nhau cùng lúc lại nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể nghe tướng quân chỉ thị.”
Hắn đánh mắt, nhìn bọn họ, trong con ngươi vô thần, Lâm Tề thấy dáng dấp này của hắn, thực sự không thể nhịn được nữa, “Tướng quân, binh sĩ ở cửa thành đã thủ ba ngày, hôm nay nếu không công vào thành, mấy ngày nữa khẳng định bọn họ sẽ bị Huyền Vũ quốc phát hiện, đến lúc đó, không chỉ có tính mệnh bọn họ khó bảo toàn, ngay cả lấy thân phận sứ giả vào thành như chúng ta chỉ sợ cũng vô pháp trốn thoát.
Giang Phong hữu khí vô lực ứng thanh: “Việc này…chậm đã”
Ba ngày… Nguyên bản đã qua ba ngày, từ lúc ở bể chia lìa, hắn đã ba ngày không thấy Vô Cực.
” Tướng quân, việc này đã không thể trì hoãn thêm nữa, quân tâm sẽ tan rả, nếu ngừng lại nữa, không cần đánh ta đã thua…”
Hoàng Ngu luôn luôn an tĩnh lúc này cũng mở miệng nói: “Tướng quân, ngài từng nói cho ta biết “Mọi việc chỉ có thể lấy đại cục làm trọng” Hiện tại thuộc hạ muốn đem những lời này nói cho tướng quân. Tướng quân đừng quên, hoàng thượng dặn dò chuyện vạn nhất không để thành, không chỉ là chúng ta xảy ra chuyện, một vạn năm nghìn binh sĩ đều phải gánh chịu hậu quả do không hoàn thành được nhiệm vụ. Tướng quân luôn luôn trạch tâm nhân hậu, ngài chịu cho bọn lính vì tướng quân một lúc trù trừ mà đã đánh mất tính mệnh sao?”
Giang Phong lúc này mới có phản ứng, ngón tay nắm chén trà rung động, hắn nhấp một ngụm trà nói: “Các ngươi lui xuống phía dưới trước đi…”
“Tướng quân…” Lâm Tề còn dự định nói tiếp, nhưng bị Hoàng Ngu ngăn lại.”Đừng nói nữa, chúng ta xuống phía dưới đi”.
” Nhưng…”
“Đi.” Hoàng Ngu đem Lâm Tề lôi ra phòng ngoài.
Mọi việc chỉ có thể lấy đại cục làm trọng. Giang Phong suy ngẫm, đột nhiên mỉa mai cười cười.
Thật không nghĩ tới, những lời này lại do thuộc hạ nói cho hắn.
Hồi tưởng về một tháng trước, hoàng đế triệu kiến hắn đã nói.
“Ái khanh, ngươi cũng biết trẫm lần này triệu kiến ngươi đến là vì chuyện gì?”
Hắn cúi đầu, “Vi thần không biết”
Hoàng đế cười cười, rót chén nước trà đưa cho Giang Phong, “Ái khanh, ngươi ngồi xuống, trẫm có chuyện muốn cùng ngươi hảo hảo nói.”
Giang Phong theo lời ngồi ở đối diện hoàng đế.
“Ái khanh, ngươi lần này biểu hiện tốt, thay trẫm diệt lân biên tiểu quốc, ái khanh nghĩ muốn cái gì?”
“Thần không dám.”
“Không, tại sao lại không? Ái khanh thực sự là quá khách khí”. Hoàng đế tà mị cười, hắn tiếp cận Giang Phong, “Không bằng, trẫm phong ngươi làm trấn quốc đại tướng quân, thế nào? Đây chính là địa vị dưới một người trên vạn người”.
” Hoàng thượng, vị trí này sợ rằng vi thần ngồi không thoải mái…”
“Sai rồi, không ai thích hợp vị trí này hơn ngươi” Hoàng đế tán thưởng, hài lòng nói: “Cứ quyết định như vậy đi”
Giang Phong biết không cách nào thay đổi quyết định của hoàng đế, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống lĩnh mệnh, “Tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế”
“Đứng dậy đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
“Hôm nay triệu kiến ngươi đến, cũng không phải chỉ có chuyện này. Ái khanh ngươi biết Viêm Di quốc chúng ta xung quanh còn có quốc gia nào còn chưa thôn tính không?”
Tim Giang Phong đập như nổi trống, hắn nói: “… Huyền, Huyền Vũ quốc.”
“Không sai, chỉ còn lại tiểu quốc này là trẫm có thể hoàn thành giấc mộng thống nhất hoàn toàn vùng Trung Nguyên rồi.” Hoàng đế đột nhiên cau mày, “Chỉ là, quốc gia này cũng không dễ đối phó, cổng thành phòng thủ chặt chẽ, đối với người từ bên ngoài đến đều kiểm soát nghiêm ngặt, vì vậy muốn đánh hạ kinh thành Huyền Vũ quốc có chút trắc trở. Dù cho đánh bại toàn bộ những thành trì lân cận, đến lúc công phá kinh thành cũng không diệt được, cuộc chiến sẽ vì vậy kéo dài, hao tổn binh lực”.
“Ý hoàng thượng là…”
“Trước đó vài ngày trẫm cùng hoàng đế Huyền Vũ quốc thư từ qua lại, ha hả… Trẫm uy hiếp hắn hàng năm phải định kỳ tiến cống cho Viêm Di quốc năm nghìn vạn lượng hoàng kim.”
Giang Phong thở dốc vì kinh ngạc!
Năm nghìn vạn lượng hoàng kim? ! Đây không phải là số lượng nhỏ.
“Kết quả… Ha ha, hôn quân này dĩ nhiên đáp ứng rồi! Vì quốc gia, dĩ nhiên nguyện ý chịu nhục đáp ứng uy hiếp của trẫm…” Hoàng đế hài lòng vỗ trác án, sau khi nở nụ cười, hắn tiếp tục nói: “Cho nên muốn ái khanh lấy thân phận sứ giả tiến vào Huyền Vũ quốc, cùng lúc mang binh theo sau, đóng quân phía ngoài kinh thành.
“Quy mô công phá kinh thành sao?”
“Đúng, nhưng ái khanh còn có nhiệm vụ hạng nhất”. Hoàng đế hướng Giang Phong ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn nghiêng về phía trước, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
“Giết Mẫn Đức vương.”
===