Định Phong Ba

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38

Giang Phong trái lại làm ra vẻ không sao cả cười cười, ” Vô Cực, ta đây là tốt cho ngươi”.

Nghe vậy Bạt Thác Vô Cực cười nhạo. “Tốt với ta?”

Khi quốc gia diệt vong, Giang Phong chỉ một câu vì hắn hảo liền tiêu diệt quốc gia của hắn, thiện ý mang cả Cô nhi đi, cũng là một câu ‘vì hắn hảo’ liền tùy ý mang hắn đi, mặc kệ làm chuyện gì, lý do của Giang Phong bao giờ cũng chỉ một câu ‘vì hắn hảo’, mà Giang Phong luôn luôn tùy hứng, nói là vì hắn hảo kỳ thực căn bản chính là Giang Phong hảo, Giang Phong chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.

“…  Vô Cực, ngươi sinh khí?”

” Không” Hắn nuốt tức giận xuống, không muốn cùng Giang Phong cãi nhau, chuyển trọng tâm câu chuyện đi.” Ngươi là tướng quân rất tận trung báo quốc, tại sao không đem ta giao cho hoàng đế của các ngươi?”

Giang Phong thân thể cứng ngắc, hắn nở nụ cười không được tự nhiên lắm, “Bởi vì… Bởi vì hoàng thượng nói chỉ cần Huyền Vũ quốc diệt vong là tốt rồi, ngươi sẽ tùy ta xử trí…” Hắn nói dối, tận đáy lòng không muốn để Bạt Thác Vô Cực biết chân tướng sự tình.

“Ách, ra là vậy” Bạt Thác Vô Cực trả lời, ngẫm nghĩ hình như trong chuyện này có mâu thuẫn.

Giang Phong liên tục gật đầu, “Không sai, là như thế đó. Vô Cực, ta vừa đi chợ một chuyến, mua thứ tốt cho ngươi ăn, mau nhìn xem, mau nhìn xem!” Hắn đem túi đựng mứt quả huơ huơ trước mặt Bạt Thác Vô Cực.

“Đây là cái gì?” Bạt Thác Vô Cực mở túi, rút ra một xuyến mứt quả, đưa tới đưa lui xem xét.

“Đây là mứt quả, ngươi chưa ăn sao?” Giang Phong hưng phấn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bạt Thác Vô Cực tiếp tục quan sát một hồi lâu, hiếu kỳ nói: “Huyền Vũ quốc không có những thứ này…”

” Ăn chua chua ngọt ngọt, muốn ăn thử không?” Giang Phong kéo tay Bạt Thác Vô Cực để mứt quả sát vào môi hắn.

Hắn chần chờ một chút mới chậm rãi mở miệng, khẽ cắn một ngụm nhỏ, mứt quả màu đỏ bọc đường khi cắn phát sinh tiếng răng rắc thanh thúy, sau đó mật nước chậm rãi chảy ra. Nhấm nuốt một chút, hắn trợn tròn mắt, “… Ăn ngon.”

Giang Phong cười tủm tỉm, ăn viên mứt hắn đã cắn một ngụm, vừa ăn vừa nói: “Ta biết ngươi sẽ thích.”

” Sao ngươi hảo tâm mua thứ này cho ta?” Hắn hồ nghi.

Giang Phong sửng sốt, nột nột nói: “… Sợ ngươi tức giận,  muốn mua mứt quả về để cho ngươi nguôi giận. Khi ta còn bé, mỗi lần tức giận nương đều mua mứt quả cho ta ăn”.

“… Tức giận, đích thật là rất tức giận…”

Tim Giang Phong đập như trống.

Bạt Thác Vô Cực lại tiếp tục nói: “Nhưng tức giận thì như thế nào… Quốc gia diệt vong cũng không thể trách ngươi, là do ta mười mấy năm qua chỉ tận sức vì kinh tế dân sinh, đối với quốc phòng vũ lực lại không củng cố… Chỉ là… Trăm triệu không nghĩ tới Viêm Di quốc chỉ phái ra một vạn năm nghìn binh sĩ liền tiêu diệt được Huyền Vũ quốc… Có thể thấy được thực lực của một nước có bao nhiêu thấp kém, không chịu nổi một kích…” Nói lại nói, buồn bã dâng lên, đột nhiên một chuỗi hình cầu nhỏ đỏ mọng lọt vào tầm mắt, tiến sát đến bên môi hắn.

Bỗng nhiên Bạt Thác Vô Cực cười ra tiếng, mở miệng cắn vào khối mứt quả.

“Ăn cái này, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, đừng khổ sở nữa.”

” Giang Phong, ta không hy vọng ngươi có bất luận chuyện gì giấu diếm ta… sau này người ta có thể dựa vào chỉ còn lại có mình ngươi, ngươi đừng gạt ta nữa…”

“Ân, hảo. Ta đáp ứng ngươi.”

“Còn có Cô nhi, mau đón nó đến nơi này đi, ta rất nhớ nó”.

“Ân, từ từ.” Chờ vượt qua lần sinh tử này mới quyết định. Giang Phong ở trong lòng thầm nghĩ.

Giang phủ có tổng quản giúp hắn chiếu cố Cô nhi, hắn rất yên tâm, nếu để Thứ Cô sống cùng bọn họ, chỉ sợ một khi bị phát hiện nó sẽ gặp nguy hiểm lớn, để bảo đảm an nguy cho Vô Cực và Cô nhi, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem Thứ Cô an trí trong Giang phủ.

” Vô Cực, ngươi đừng quá lo lắng cho Thứ Cô.” Bọn họ hai người, một người là vong quốc hoàng đế, một là kháng chỉ tướng quân, Bạt Thác Thứ Cô mặc kệ ở nơi nào đều tốt hơn so với bọn họ.

Nhưng lời này hắn không nói cho Bạt Thác Vô Cực, không thể làm gì khác hơn là giấu diếm hắn, Giang Phong sợ hắn lo lắng, dù hắn mới vừa rồi đáp ứng Bạt Thác Vô Cực sẽ không lừa dối hắn nữa.

“Ân, trước hết cứ như vậy đi” Bạt Thác Vô Cực cũng gật đầu, không nói nữa.

Giang Phong đứng lên, ôm lấy cái túi trên người hắn. ” Vô Cực, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi nhĩ hảo vài ngày, muốn ăn cái gì ta đi chuẩn bị. “Hắn cúi đầu hôn trên gương mặt Vô Cực rồi xoay người ly khai.

Bạt Thác Vô Cực sờ hai má bị hôn, bên môi hơi hơi câu lên.

Sau này chỉ có hai người bọn họ, trong thế giới của hắn sẽ chỉ có một mình Giang Phong.

Hắn lại cười yếu ớt.

Những ngày tháng như vậy hình như cũng không tồi.

.

.

.

Cuộc sống cực kỳ mãn nguyện, Giang Phong tay chân mau lẹ, không mất vài ngày đã đem chiếc hồ phía ngoài phòng dọn sạch, sai người thả nước, trong hồ còn cho thêm thực vật thủy sinh vào, từ cửa sổ gian phòng nhìn ra là có thể nhìn thấy.

Vườn hoa hai bên trái phải cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, hiện tại lạc thú lớn nhất của Bạt Thác Vô Cực chính là giúp mỗi ngày tưới nước cho chúng, mong chờ chúng nó mỗi ngày khỏe mạnh lớn lên.

Về phần Giang Phong, không biết từ đâu lôi ra mấy quyển sách thuốc cùng với thảo dược, mỗi ngày dạy Bạt Thác Vô Cực nhận biết năm dạng dược thảo cùng công năng hiệu quả trị liệu của chúng nó.

Lúc đầu Bạt Thác Vô Cực còn kinh ngạc, “Vì sao ta phải nhận biết mấy thứ này?”

“Ngươi không phải nói muốn mở y quán làm đại phu sao?”

“Ta là nói ta muốn mở y quán, nhưng ta cũng không nói ta muốn làm đại phu!”

“?” Giang Phong không giải thích được, hai thứ này có gì khác biệt sao?

“Mở y quán đơn thuần chỉ là mở y quán, bên trong sẽ cho mời đại phu, không nhất định tự mình làm đại phu”.

Giang Phong tiu nghỉu, cho rằng tự mình muốn dạy hắn học y thuật đúng là làm điều thừa.

“Giang Phong?”

“…”

“Ta theo ngươi học y thuật là được, ngươi đừng uể oải như thế.”

Giang Phong buồn bực nói:” Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân”.

“Không có, ngẫm lại học y thuật cũng không tệ, sau này nếu sinh bệnh cũng không mượn tay người khác giúp. Giang Phong ngươi sẽ dạy cho ta chứ…”

Trông trộm Bạt Thác Vô Cực cầu xin hắn như vậy, trong nháy mắt tâm tình Giang Phong chuyển biến tốt đẹp “Hảo, ta dạy cho ngươi!”

“Được rồi, ngươi làm sao biết y thuật?”

“Nương của ta là một đại phu, cho nên mưa dầm thấm đất, ta ít nhiều cũng sẽ biết một chút, nhưng không tinh lắm. Đừng nói chuyện này nữa, đến, ta dạy cho ngươi làm thế nào nhận ra dược thảo…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.