CHƯƠNG 39“KHÔNG CÓ, NGẪM LẠI HỌC Y THUẬT CŨNG KHÔNG TỆ, SAU NÀY NẾU SINH BỆNH CŨNG KHÔNG MƯỢN TAY NGƯỜI KHÁC GIÚP. GIANG PHONG NGƯƠI SẼ DẠY CHO TA CHỨ…”
Trông trộm Bạt Thác Vô Cực cầu xin hắn như vậy, trong nháy mắt tâm tình Giang Phong chuyển biến tốt đẹp. “Hảo ta dạy cho ngươi!”
“Được rồi, ngươi làm sao biết y thuật?”
“Nương của ta là một đại phu, cho nên mưa dầm thấm đất, ta ít nhiều cũng sẽ biết một chút, nhưng không tinh lắm. Đừng nói chuyện này nữa, đến, ta dạy cho ngươi làm thế nào nhận ra dược thảo…”
Bởi vậy, dưới sự chỉ bảo ân cần của Giang Phong, Bạt Thác Vô Cực dần dần nhận biết được các thứ thảo dược cơ bản.
Bên cạnh đó, không biết có phải là do cuộc sống quá mức mãn nguyện hay không, Bạt Thác Vô Cực ngày càng trở nên lười nhác, một ngày lại một ngày trôi qua, số lần Bạt Thác Vô Cực nằm lỳ trên giường có tăng chứ không giảm.
Ngày hôm đó hắn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, trong đầu choáng váng một trận qua đi, hắn nhắm mắt nằm ở trên giường hồi lâu không muốn bò dậy.
Giang Phong từ bên ngoài bước vào phòng, sủng nịch xoa xoa hai má hắn. “Đồ ăn sáng đã muốn lạnh rồi, còn không đứng dậy nha?”
“Có chút mệt mỏi rã rời…”
Giang Phong khom người nâng hắn dậy, “Làm sao vậy, gần đây hình như ngủ hơi khuya?” Nói xong hắn giống như nghi hoặc lẩm bẩm, “Rõ ràng chỉ làm một lần… Cần phải mệt như vậy không…”
Hắn trừng Giang Phong một cái.
“Hắc hắc… Đừng tức giận, đừng tức giận, chỉ là nói giỡn mà thôi.” Giang Phong bồi cười nói.
Bạt Thác Vô Cực không thèm để ý tới hắn, thân thể mệt mỏi rã rời đứng lên từng bước một đi đến bên cạnh bàn, bưng bát lên chầm chậm ăn.
Hắn gắp một khối thịt xào thường ngày ưa thích ăn vào, đột nhiên hắn cau mày, cảm giác trong bụng không ngừng cuồn cuộn, cực kỳ khó chịu, hắn cố nén một chút, ngoại trừ hơi nhăn mày một chút thì biểu tình trên mặt hắn không có gì thay đổi.
Ăn phân nửa hắn buông bát xuống.
” Vô Cực ngươi ăn no rồi sao?”
” Ân, không muốn ăn”
Giang Phong có chút lo lắng, sắc mặt Bạt Thác Vô Cực tái nhợt, thần tình có chút tiều tụy, Giang Phong sờ cái trán hắn, không phải nhiễm phong hàn.
” Vô Cực, ngươi thoạt nhìn không được tốt.”
Hắn lắc đầu, “Để ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi”
Giang Phong nghe hắn nói như vậy trong lòng vẫn không yên tâm, nhanh chóng kéo cổ tay hắn bắt mạch, nhắm mắt ngưng thần đo nhịp đập, không lâu sau hắn đột nhiên mở lớn mắt có chút sửng sốt.
“Làm sao vậy?”
Kinh ngạc qua đi, vẻ mặt hắn hết sức vui mừng kích động nắm tay Bạt Thác Vô Cực ” Vô Cực… Vô Cực… Ngươi, ngươi mang thai!”
A?
Hắn ngốc lăng, “Ngươi, ngươi là nói… Ta mang thai? !”
” Đúng vậy mạch của ngươi đích thật là hỉ mạch.”
“Ta, ta…” Hắn sợ đến nói không ra lời, một hồi sau mới có thanh âm:” Nhưng thế nhưng… Chúng ta làm đều là từ phía sau… Thế nào…”
“Ngu ngốc. Kỳ thực có một lần, ta nổi cơn điên chiếm đoạt thân thể ngươi”.
Nghe hắn vừa nói như thế Bạt Thác Vô Cực mới nhớ tới quả thực có một lần Giang Phong đã làm từ phía trước, lại còn đem dịch thể để lại trong cơ thể hắn.
“Nói như vậy, hình như là…” Hắn có chút hoảng thần, cảm giác kinh hách khi nghe mình mang thai vẫn chưa trở lại bình thường.
Giang Phong hài lòng ôm lấy hắn, ” Vô Cực, ta thật cao hứng… Trong bụng của ngươi có con của chúng ta…” hắn sờ lên bụng Bạt Thác Vô Cực, tâm tình sục sôi.
Lần mang thai trước của Vô Cực hắn không thể bồi bên cạnh, lúc này đây hắn muốn tham gia vào toàn bộ quá trình Vô Cực mang thai, chiếu cố hắn, làm cho hắn thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần mà an dưỡng.
“Giang Phong… Ngươi muốn ta đem hài tử này sinh hạ?”
“Đương nhiên…” Đột nhiên, hắn có chút chần chờ hỏi: “Hay là ngươi không chịu sinh hài tử?”
” Không phải chuyện này, nó là một sinh mệnh. chỉ là… ta cũng hơn ba mươi tuổi, thời kì mang thai tốt nhất đã qua từ lâu “
” Vô Cực đừng sợ, có ta ở đây.”
Bạt Thác Vô Cực chậm rãi gật đầu, cảm giác vui sướng khi có thai dần dần tràn ngập trong lòng hắn.
Hắn cùng Giang Phong có nhà cửa, hai người lưỡng tình tương duyệt, lại còn có một cục cưng đang dần dần hình thành…
Giống như mười lăm năm trước hoài thai Thứ Cô, nôn tương đối không rõ, chỉ là khi ăn thức ăn đầy mỡ thì bụng sẽ không khoẻ, đại khái là Bạt Thác Vô Cực là người mang thai nhưng vẫn chưa gặp phải khổ sở đến lăn qua lăn lại.
Chỉ là Giang Phong yêu thương cùng khẩn trương, chỉ cần hắn cầm tới vật gì có vẻ nặng, Giang Phong liền giành lấy, nhiều lần lải nhải dặn dò hắn cái gì được phép làm còn cái gì không được phép làm.
Hắn luôn nói với Bạt Thác Vô Cực: ” Vô Cực, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường, an tâm nghỉ ngơi, mọi chuyện lớn nhỏ trong biệt viện một mình ta làm là được, tưới hoa các loại ngươi cũng đừng quản, cục cưng trong bụng quan trọng hơn”
Nghe vậy hắn bất đắc dĩ nói: “Nếu cứ phải nằm như vậy, đầu khớp xương ta đều lười nhác”
” Đầu khớp xương lười nhác so với hài tử vẫn không quan trọng bằng”
“Giang Phong!”
“Hảo hảo hảo, ngươi đừng tức giận, đừng tức giận, nếu như ngươi muốn làm cái gì nói với ta một tiếng trước, được không?”
” Lúc trước hoài Thứ Cô, Thanh nhi bồi bên người ta cũng không khẩn trương lải nhải như ngươi vậy”
” Ngươi là người quan trọng nhất trong lòng ta mà, hơn nữa tiểu quỷ trong bụng này cũng là của ta”, Hắn vừa nói cánh mũi vừa hếch lên đầy kiêu ngạo.
Bạt Thác Vô Cực chịu không nổi lườm hắn một cái, “Thê tử ngươi đâu? Hài tử ngươi đâu?”
Hắn lúng túng nói: “Ách… Ta có một hài tử nhưng cũng không phải là ta thân sinh”.
===