Định Phong Ba

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Qua không lâu sau, Bạt Thác Vô Song ở trong phòng suy nghĩ một chút, ngực chung quy vẫn cảm thấy không ổn, liền đứng dậy xuất môn ra sân nhìn một cái.

Một bước vào đình viện, đập vào tầm mắt hắn là một loạt cây cối trơ trụi.

Chịu không nổi, chịu không nổi nữa!

Lửa giận của Bạt Thác Vô Song cuồn cuộn kéo lên, sau khi kéo lên đến điểm cao nhất thì bùng nổ.

Hắn xông lên trước mặt Giang Phong, nắm áo hắn, hung ác tàn nhẫn đối hắn rống: “Ngươi là cố ý sao, cố ý sao?” Vừa nói vừa lay mạnh thân thể hắn.

Cho dù bị người lắc đến não trướng, đầu cháng váng, Giang Phong vẫn như cũ không rõ hắn vì sao tức giận. “Xin lỗi…”

Thành sự bất túc, bại sự có thừa!

Bạt Thác Vô Song buông tay ra “Hảo hảo một thân cây, ngươi đem nó chém ra thành cái dạng gì?”

“Di di? Thế nào vậy? Vẫn chưa sạch sẽ sao?”

Không, quá sạch sẽ là đằng khác!

Hắn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, muốn mở miệng nói cái gì đó, rồi lại chẳng biết nên nói gì, nhìn cái cây trọc lóc, lại nhìn Giang Phong trước mắt luôn bày vẻ mặt vô tội, lời muốn nói đành khó khăn đem nuốt vào trong bụng.

Nguyên bản, là muốn bảo hắn đi tưới hoa.

Nhưng vì suy nghĩ cho sinh mệnh của hoa nhi, đành phải thôi.

” Ta xem ngươi nấu cơm không được, đốn củi thất bại, cắt sửa cành cây lại đem cây đang tốt đẹp làm cho thành như vậy, không bằng ngươi tới làm người hầu riêng của ta, ta bảo gì thì ngươi làm nấy, mọi chuyện khác giao cho Thanh nhi, ngươi đừng nhúng tay vào nữa”.

Làm người hầu riêng cho mỹ nhân? Thiên, đây chính là đại lễ từ trên trời rớt xuống đó!

Giang Phong lộ vẻ mặt mừng rỡ, lập tức có phần thẹn thùng, ” Như vậy… không phải rất có lỗi với Thanh nhi cô nương sao?”

Mới không, cho ngươi đi giúp Thanh nhi mới là có lỗi với nàng.

Bạt Thác Vô Song cho hắn một cái liếc mắt xem thường, lười trả lời vấn đề của hắn .”Đi thôi.”

“Đi đến đâu?”

” Ít nói lời vô ích đi”

Giang Phong nghe lời che miệng mình, ngoan ngoãn theo sát phía sau hắn, đi tới bên trong phòng Bạt Thác Vô Song.

Giang Phong mở to mắt, hưng phấn mà nuốt nước bọt.

Phải không, phải không…

Mỹ nhân muốn… . . .

Hì hì, thật không nghĩ tới mỹ nhân đúng là ngoại lãnh nội nhiệt a!

Bạt Thác Vô Song nhấp một ngụm trà nói: ” Ngươi có võ công không?”

Giang Phong vô cùng thất vọng (tưởng bở).

Ai ai? Yêu cầu của mỹ nhân cùng suy nghĩ của hắn sao lại khác xa nhau vậy chứ?

Thấy Giang Phong không trả lời, hắn có một chút không kiên nhẫn, “Rốt cuộc có võ công hay không?”

Thấy hắn cau mày, Giang Phong hấp tấp trả lời: ” Cha ta có dạy ta! “

Hắn chọn mi: “Có thể dùng được không?”

” Hẳn là… Hẳn là có thể”

” Tốt lắm, ngươi hiện tại canh cửa cho ta, ta muốn ngủ, nếu xung quanh có cái gì khác thường lập tức vào phòng gọi tỉnh ta”.

Giang Phong trong lòng nghi vấn không ngừng.

“Xin hỏi …cái gì gọi là khác thường?”

“Thích khách các loại”.

“Ách… Thích khách nha, ta đã hiểu.” Gật đầu thân thể hắn sau đó sững lại,kinh hách hô to: “Cái gì? Thích, thích khách? !”

Mỹ nhân đến tột cùng là thần thánh phương nào? Vậy mà lại có thích khách đến ám sát nàng? Thực sự làm kẻ khác khiếp sợ.

” Trên thế giới này kẻ muốn lấy tính mệnh ta có rất nhiều”. Hắn lãnh đạm trả lời.

” Ngươi đã làm chuyện gì tày trời sao? Là giết thân nhân của người nào đó hay là trộm bảo vật của người ta?”

“Không có.”

Tuy rằng tin tức hắn là hoàng tử đã được phong tỏa, nhưng, nhưng không khỏi để lộ tin tức, hoàng thân quốc thích thèm muốn ngôi vị hoàng đế khẳng định đã bắt đầu hành động, nhất là trước sau sinh thần của đại hoàng tử Bạt Thác Vô Nhược mấy ngày này.

Xem ra mấy ngày này hắn vô pháp đi vào giấc ngủ, cho dù có Giang Phong bên ngoài canh gác cũng như vậy. Dù sao võ công của Giang Phong càng khiến hắn lo lắng, coi dáng điệu yếu đuối của hắn khẳng định chỉ là công phu mèo cào mà thôi.

“Vậy là thế nào?”

“Ngươi chỉ cần đem chuyện được phân phó cho ngươi làm đến ổn thoả, chuyện còn lại không được hỏi đến”. Hắn khoát khoát tay “Được rồi ngươi đi ra ngoài trông coi đi”.

“Ách…” Giang Phong sờ sờ mũi xoay người vừa ly khai vừa lầm thầm trách móc “Ta thế nhưng quan tâm ngươi thôi…”

Bạt Thác Vô Song thính tai nghe không sót chút nào, thần sắc biến đổi.

” Ta cũng không cần bất luận kẻ nào quan tâm”

Hắn dừng cước bộ một chút,  nhưng lại lập tức tiếp tục hướng phòng ngoài đi đến, thẳng đến cửa hắn mới trả lời “Không ai không cần người khác quan tâm, dù cho ngươi có kiên cường cũng vậy mà thôi”.

“…Dù cho ngươi có kiên cường cũng vậy mà thôi”

Không, hắn tuyệt không kiên cường, hắn cũng không muốn kiên cường. Nhưng sự thật bức bách bản thân hắn phải kiên cường. Để sinh tồn hắn phải lạnh lùng, hắn phải nguỵ trang, sự quan tâm này sẽ chỉ làm hắn thêm rối loạn.

Trong ấn tượng mờ nhạt, một thân thể nho nhỏ ngã trên mặt đất, hắn quỳ rạp trên mặt đất, mặt đầy lệ, đầu gối rách một mảng da, đau đến hắn không dậy nổi, hắn mong mỏi có người đi qua dìu hắn một chút, nhưng từ trù phòng đại nương đến tổng quản cao tuổi đi ngang qua cũng không để hắn vào mắt, tâm linh hắn đã tổn thương nặng nề.

Bọn hạ nhân nói với nhau, hắn là hài tử hoàng thượng không chịu thừa nhận. Bởi vì hắn không được sủng nên bọn họ đối với hắn không có lấy nửa điểm tôn kính.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất nửa canh giờ, thẳng đến cảm thấy thấm thía hắn mới tự đứng lên, nếu không ai bằng lòng kéo hắn, để sinh tồn hắn sẽ tự kéo lấy mình, nếu không ai bằng lòng quan tâm hắn, cũng được, hắn càng không cần những thứ hư tình giả ý đó.

Bất luận là trước đây hay là bây giờ, hắn đều là một người vĩnh viễn không thay đổi.

===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.