CHƯƠNG 6
Bạt Thác Vô Song thờ ơ nhìn Giang Phong ngủ đến nổi mồm mở to, khóe miệng tràn ra nước bọt.
Đột nhiên, hắn lộ ra dáng tươi cười xảo quyệt.
Mộc bồn trong tay đổ xuống.
Ào!
Người trên giường bị làm cho tỉnh lập tức nhảy xuống giường, trong phòng chạy loạn, “Nước lụt, nước lụt, ta sắp chết, ta sắp chết…”
Nhìn hắn hô to gọi nhỏ, ôm đầu chạy tán loạn trong phòng, Bạt Thác Vô Song không khỏi cười ra tiếng, “Đâu? Nước lụt đâu? Ngươi nằm mộng còn chưa tỉnh lại sao?”
Trên mặt Giang Phong tràn đầy bọt nước, ngay cả tóc cũng ẩm ướt phân nửa. Ánh mắt hắn vừa chuyển liền trông thấy mộc bồn trong tay Bạt Thác Vô Song, “Ngươi đổ nước lên ta?”
” Là gọi ngươi thức dậy” Hắn sửa đúng nói.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài yếu ớt chiếu vào, xa xa một nửa bầu trời vẫn tối đen, “Thái dương còn chưa mọc lên ni”. Hắn trề môi nói nhỏ.
“Ngươi đừng quên đã đáp ứng ta cái gì?”
“Đáp ứng?” Hắn đột nhiên lộ vẻ mặt mừng rỡ ” Có phải ta đáp ứng kết hôn cùng ngươi? Lúc nào? Bây giờ sao? Phải động phòng có đúng hay không?”
Trong đầu tên này luôn suy nghĩ đến cái gì hả?
Bạt Thác Vô Song lạnh lùng nhìn hắn như nhìn kẻ điên mang vẻ mặt cười không ngừng.
” Ngươi nói thêm một câu nữa ta sẽ chém ngươi, hôm qua ngươi nói, chỉ cần ta mang ngươi trở về, muốn ngươi làm cái gì ngươi cũng nguyện ý đúng không?”
Giang Phong thất vọng.
Nguyên lai là nói đến việc này nha, … ” Đúng”. Hắn hữu khí vô lực như cũ.
“Như vậy, hiện tại, lập tức, lập tức đi chuẩn bị đồ ăn sáng”.
Lăn qua lăn lại một canh giờ, cơm nước cũng được mang lên, hắn làm như không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Thanh nhi.
“Đừng khách khí, đừng khách khí, đến ăn nhanh một chút”. Hắn gào to với hai kẻ đang nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn mãi mà chưa dám động đũa.
Bạt Thác Vô Song nhìn Giang Phong điềm nhiên như không gắp một thứ cháy khét trông chẳng còn rõ là thứ gì cho vào mồm, hắn còn hăng hái lùa vào thêm một đũa cơm khét với vẻ mặt thực thoả mãn, thật không biết những gì Bạt Thác Vô Song nhìn thấy với những gì Giang Phong ăn có giống nhau hay không.
Thanh nhi chậm chạp không dám động đũa. Nhưng nhìn Giang Phong ăn đến vui vẻ như thế, nàng không thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng hỏi dò “… Giang công tử, ăn ngon sao?”
Giang Phong nuốt xong miếng cơm, không ngừng gật đầu, “Ăn ngon, ăn ngon…”
Thật vậy chăng?
Thanh nhi cùng Bạt Thác Vô Song đều dùng ánh mắt hoài nghi quan sát hắn, cuối cùng thật sự là đói hết mức chịu đựng mới bắt đầu động đũa.
Nhưng mới nếm một ngụm, Bạt Thác Vô Song bỗng nhiên phun ra, hắn cầm lấy chén trà uống liên tiếp vài hớp, hắn hung thần nộ sát nhìn Giang Phong nói: “Đây, đây là cái thứ gì? Thế nào vừa mặn vừa ngọt lại vừa cay ?!”
” Đây hả? Rau dại thông thường nha”.
” Gia vị ni? Ngươi rốt cuộc cho vào thứ gì vậy?”
“Tuỳ tiện cho vào, miễn có thể ăn là được rồi, không cần xem trọng quá”.
“Ngươi, ngươi …” Hắn chụp bàn đứng lên, giận dữ trừng Giang Phong.
Giang Phong bị hắn trừng đến nỗi rụt cả hai vai, ủy khuất nói: “… Ta nói sai cái gì sao?”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Hắn đổi khẩu khí, hắng giọng. ” Thanh nhi, ngươi đi nấu đi, ta ăn cháo trắng là được rồi”.
“Vâng”. Thanh nhi vội vàng ly khai.
” Về phần ngươi sau khi ăn xong thì đem củi ra bổ đi”. Nói xong, Bạt Thác Vô Song phất tay áo rời đi.
Nguyên tưởng rằng bổ củi chỉ là công việc đơn giản hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng, nhưng, nhưng nếu như người nọ là Giang Phong thì lại là chuyện khác.
Bạt Thác Vô Song nhu nhu mi tâm, “Ngươi làm cái gì đem bó củi chém thành mảnh vụn như thế này hả? Thịt heo đem băm cũng chưa thành như vậy. Lúc ngươi vừa đốt củi thổi cơm chưa thấy qua hình dáng của nó hay sao?”
” Ta cho rằng chém càng vụn cháy mới mau…”
Bạt Thác Vô Song lạnh lùng ngắt lời hắn, “Nhưng là cháy sạch, nói như vậy không được mấy ngày lại phải bổ củi một lần”.
“… Xin lỗi.”
“Quên đi, ngươi đừng đốn củi nữa, còn lại giao cho Thanh nhi đi, ngươi đi ra sân cắt sửa cây đi”.
“Hảo.” Giang Phong hơi áy náy ly khai.
Bạt Thác Vô Song lúc này cũng không tránh khỏi tự hỏi, vì sao lúc trước mang hắn về chứ?
Hắn đúng là một đại thiếu gia không sai.
===