CHƯƠNG 54: TỪ NAY VỀ SAU – CHI LỤC
Màn đêm rất nhanh đã tới, những điểm nhỏ rực rỡ điểm lên tấm màn đen có vẻ chói mắt vô cùng.
Bạt Thác Vô Cực vẫn cứ tìm không ra đường trở về, hắn cô đơn chiếc bóng ở trên đường lắc lư chao đảo, ngã tư đường vào đêm có chút vắng lặng.
Đi một ngày, hai chân tê mỏi, bụng lại càng không ngừng phát ra tiếng réo, hắn không mang ngân lượng xuất môn, cho dù muốn nghỉ chân uống chén nước trà cũng không có tiền trả.
Hắn dựa vào vách tường, thở gấp.
Bỗng nhiên, trong bụng một trận đá động khác thường khiến cho mặt hắn trắng bệch, hắn đưa tay xoa bụng, “Ngoan. . . . . . Đừng làm cho cha đau. . . . . . Cha hiện tại không có thể lực cùng con ngoạn, ở yên đó đừng nhúc nhích.”
Hắn trấn an một hồi lâu tiểu tử kia trong bụng mới không tiếp tục nghịch ngợm gây sự.
“Di? Vô Cực, sao ngươi lại ở đây?”
Bạt Thác Vô Cực theo hướng thanh âm nhìn lại, nguyên lai là Vô Nhược, trong tay hắn còn dắt một nam hài ước chừng năm tuổi, đương nhiên bên cạnh còn theo tên Hoàng Đế luôn luôn khoái dính lấy người, trong tay Hoàng Đế lại ôm một nam oa chừng ba tuổi.
“Ta, ta. . . . . .” Hắn không biết nên trả lời Vô Nhược như thế nào? Chỉ có thể cười khổ.
Bạt Thác Vô Nhược quan tâm không ép hỏi nữa, bên môi như cũ nâng một nụ cười, “Muốn vào cung làm khách không?”
Hắn ngẩn người, “Có thể chứ?”
“Đương nhiên.”
Bạt Thác Vô Cực ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế bên cạnh, Hoàng Đế hung tợn đối hắn hừ một tiếng, nhưng thật ra không phản đối.
Hắn còn cho rằng Hoàng Đế sẽ không chút khách khí cự tuyệt, không nghĩ tới lại đơn giản như thế.
“Vô Cực, đi thôi.” Bạt Thác Vô Nhược nắm cổ tay hắn.
“Ân, hảo.” Hắn bước chậm theo sau.
…
Giang Phong mang thân thể mỏi mệt trở lại biệt viện, nguyên tưởng rằng có thể ở trước giường nhìn thấy bóng hình làm tâm mình buộc chặt từng ngày, không ngờ trong phòng cũng quạnh quẽ.
Giang Phong cấp bách rối loạn, ở bên trong biệt viện tìm kiếm từ trên xuống dưới một vòng, tiếc rằng tìm thế nào cũng không phát hiện thân ảnh Bạt Thác Vô Cực.
Cuối cùng, hắn cấp tốc tìm đến nhà Tiểu Ách, Tiểu Ách ‘ ừ a a ’ khoa tay múa chân một hồi hắn mới biết một ít: “Ngươi nói, Vô Cực hôm nay nói với ngươi hắn phải xuất môn tìm ta?”
“A a. . . . . . Ân!” Tiểu Ách liên tục gật đầu.
“Ta đã biết, ngượng ngùng quấy rầy đến ngươi .” Hắn rời đi, trở lại cửa hàng, hỏi mọi người vẫn còn chưa kết thúc công việc, A Cát a một tiếng, kêu to: ” Có! Thiếu phu nhân buổi chiều hôm nay có đến một chuyến.”
” Ngươi sao không nói cho ta biết?” Trong lòng vội vã, hắn lập tức nắm cổ áo A Cát hung hăng rống.
A Cát bị hắn dọa, trả lời đứt quãng: ” Ta, ta có. . . . . . Chính là. . . . . . Chính là thiếu phu nhân ngăn ta, hắn. . . . . . Hắn nói hắn còn có chuyện, liền ly khai. . . . . .”
Hắn buông ra, giống một trận gió đi ra ngoài.
Trong kinh thành mỗi một chỗ đều bị lục soát qua một lần, liền ngay cả khách *** cũng vậy, nhưng lại vẫn tìm không thấy Bạt Thác Vô Cực.
Giang Phong rối loạn, chỉ cần sự tình liên quan đến Bạt Thác Vô Cực, cái gì gọi là bình tĩnh linh tinh các loại toàn bộ không có chỗ dùng.
…
“Được rồi, ngươi có thể nói cho ta vì sao lại một mình ở ngã tư đường không?”
Hoàng Đế đem hai tiểu nhi tử, mỗi tay ôm một đứa đi tắm rửa, Bạt Thác Vô Nhược lúc này mới mở miệng hỏi.
Hắn ảm đạm cúi đầu, “Ta cùng Giang Phong có thể. . . . . . Không có biện pháp tiếp tục ở chung nữa . . . . . .”
“Các ngươi phát sinh chuyện gì?”
” Ta cùng Giang Phong đã nhiều ngày không gặp mặt. Ta nghĩ, hắn là chán ghét ta .”
“Vô Cực, ngươi suy nghĩ nhiều quá. . . . . . Giang Phong không phải người như vậy.”
Hắn ngẩng đầu, cười khổ, “Vậy ngươi nói, vì sao hắn không trở lại? Hắn bên ngoài kết tân hoan, chán chường ta . . . . . .”
Bạt Thác Vô Nhược muốn xoa dịu tâm tình hắn, “Vô Cực, người mang thai không nên vui giận thất thường, như vậy thực dễ dàng sanh non, ngươi hít sâu mấy hơi thở. . . . . .”
Liễm mi, vị chát trong ngực làm hắn càng khó chịu.
” Ta không thích mình quá yêu dính Giang Phong, ta vẫn là người độc lập, ta là như vậy sống quá, thế nhưng, thế nhưng từ khi gặp gỡ Giang Phong, hắn đem ta làm hư, ta trở nên không giống như là ta. . . . . .” Hắn che mặt, ” Ta không muốn như vậy. . . . . Ta chán ghét bản thân yếu đuối!”
Rõ ràng là hắn chủ động muốn Giang Phong đừng để ý đến hắn nữa, thế nhưng lúc Giang Phong làm như hắn muốn thì hắn lại luống cuống tay chân, lo lắng này, quan tâm kia.
Hắn cũng biết rõ Giang Phong cùng nô tỳ kia không có gì nhưng vừa thấy Giang Phong cho những người khác ôn nhu, đố kỵ trong đầu bắt đầu không ngừng toát ra.
” Đây là bởi vì ngươi quan tâm hắn, yêu một người, ngươi liền không còn là ngươi.”
“Vô Nhược, ngươi cũng vậy sao?”
Hắn mỉm cười, không có trả lời, qua hồi lâu mới khẽ nói: ” Lúc ngươi yêu người nào đó, mỗi người đều là giống nhau, ai cũng không ngoại lệ.”
” Vậy Giang Phong? Hắn là cũng giống ta sao? Bất an sao?”
“Vô nghĩa, vì ngươi, ngươi có biết ta nhịn bao lâu không?”
Hắn khiếp sợ, thấp đầu không dám nâng lên, hắn sợ đó là ảo giác.
Tiếng nện bước từng bước một mãi cho đến gần rất gần mới ngừng.
Hai gò má được bao trong ấm áp, nâng lên, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân vài ngày chưa thấy tầm mắt nhất thời nhạt nhòa.