CHƯƠNG 53: TỪ NAY VỀ SAU – CHI NGŨ
Giang Phong quả thực nghe lời hắn, nhưng mà không chỉ có ban ngày không về, liền mấy đêm cũng ít quay về biệt viện.
Bạt Thác Vô Cực không hề nghĩ đến hắn, đem tất cả tâm tư đặt trên cây cỏ, thường xuyên đi tưới hoa, khi nhổ cỏ không thể cúi người được thì hắn hái xuống vài chiếc lá sử dụng như đao để chặt đứt, còn có thể thuận đường luyện công phu.
Hồ nước cũng thành chỗ hắn thường lưu lại nhất, cầm cần câu trong tay, hắn có thể ở bên hồ nghỉ ngơi cả ngày.
Có khi còn phải chịu cục cưng trong bụng gây sức ép, hình như nó rất thừa tinh lực, một ngày sẽ động vài lần, Bạt Thác Vô Cực cũng chỉ có thể nhẫn nhẫn chịu đựng.
Có đôi khi hắn cũng để cho đầu óc trống trãi, cái gì cũng không suy nghĩ, cái gì cũng không quan tâm, ở trên xích đu ngồi vài canh giờ cũng không ngại mệt mỏi.
Nếu nói thực sự có gì đó không khoẻ, đó là ban đêm ngủ cũng không an ổn, trong một đêm không ngừng bừng tỉnh rất nhiều lần, ác mộng mười lăm năm trước áp bách hắn, làm tinh thần hắn hao mòn dần.
Nhìn lên không trung, có chút mệt mỏi, nhưng không một chút buồn ngủ.
Mở to mắt, cay không chịu nổi.
Rõ ràng tự nói với mình đừng nhớ Giang Phong nữa, nhưng, vẫn là nhịn không được mà nhớ hắn.
Đã năm ngày chưa thấy hắn, ngay từ đầu không để ý lắm, chỉ là ra sức tự nói với mình ‘ phải độc lập, phải độc lập’, ‘ không cho phép nhớ, không cho phép nhớ’, hắn giao trái tim vào những việc khác, mỗi thời mỗi khắc đều dời đi lực chú ý của mình, làm cho bản thân mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nhưng bận rộn đến cuối cùng hắn cũng không hiểu được hắn vì sao mà bận rộn.
Mấy ngày đi qua, ngược lại có chút trống rỗng, như là thiếu cái gì, mệt mỏi nói không nên lời.
Lại hơn mười ngày đã qua vẫn không thấy Giang Phong.
Ung dung lúc đầu bắt đầu thành hoảng hốt.
Giang Phong cứ như vậy vô thanh vô tức không quay về biệt viện.
Hắn cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, cái gì mà muốn độc lập. . . . . . Đều bị hắn vứt sau đầu, trong lòng lại không tự giác bắt đầu nhớ Giang Phong.
Giang Phong có tức giận không? Giang Phong có chán ghét hắn không? Có cho rằng hai nam nhân cùng một chỗ là sai lầm không? Có không cần hắn nữa không?
Đủ loại cảm xúc tiêu cực rối rắm ở trong lòng hắn, hắn trở nên buồn bực, trở nên bất an, hắn tâm phiền ý loạn.
Hắn muốn làm đến cuối cùng, nhưng hắn vẫn không thay đổi được gì. Hắn vẫn giống nữ nhân như cũ, thích nghi ngờ.
Ở trong phòng ngồi một hồi lâu, hắn mặc áo khoác vào, đơn giản hướng về phía Tiểu Ách nói phải xuất môn một chuyến liền rời khỏi biệt viện, tính toán đến cửa hàng tìm Giang Phong.
Lúc trước Giang Phong từng dẫn hắn đến cửa hiệu một lần, hắn mơ hồ còn nhớ rõ đường đi, theo trí nhớ, hắn đĩnh bụng chậm rãi đi về phía cửa hiệu. Có lẽ là khuôn mặt hắn vốn tinh xảo, cho dù bụng có to nhưng khoác trang phục nam nhân đi ngoài đường cũng không có ai lấy làm ngạc nhiên, bọn họ đại khái nghĩ lầm hắn là nữ phẫn nam trang.
Đi được một lát Bạt Thác Vô Cực mới đến cửa của cửa hiệu.
Cửa hiệu này là Giang Phong mới khai trương mấy ngày trước làm sinh kế, chủ yếu làm nguồn hàng cung cấp cho thương nhân số lượng lớn vải dệt, gỗ, thuốc nhuộm, son phấn các loại, phía trước cửa hiệu cũng bày bán lẻ các thứ này.
Hắn bên ngoài nhìn chăm chú một hồi lâu, hít sâu mấy hơi thở cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp đi vào.
Trong *** sinh ý tốt lắm, bên trong có rất nhiều người, cho nên *** tiểu nhị không nhìn thấy hắn, đang vội vàng cùng khách nhân giới thiệu các mặt hàng. Hắn tiêu sái đi vào phòng, vừa tiến vào chỉ thấy Giang Phong vùi đầu trước bàn, một bên nô tỳ cúi mình giúp hắn mài mực, hai người bên trong đều không phát hiện hắn tồn tại.
Nhìn thấy Giang Phong, tâm tình hắn hơi kích động.
Bạt Thác Vô Cực đi về phía bàn, nhưng đi không được vài bước, nô tỳ bên cạnh nâng chung trà lên cẩn thận đưa cho Giang Phong, Giang Phong giương mắt cười nói mấy câu với nàng, nô tỳ nghe xong sắc mặt ửng đỏ, giống như thẹn thùng.
Một màn này rơi vào trong mắt Bạt Thác Vô Cực, tâm như hung hăng bị nhéo đau.
Hắn không nói một tiếng rời khỏi.
“Thiếu phu nhân, ngươi đã đến rồi nha?” Tiểu nhị A Cát tiếp đón khách nhân xong nhìn thấy Bạt Thác Vô Cực vui vẻ chào hắn.
Trước đó vài ngày Giang Phong mang Bạt Thác Vô Cực thản nhiên giới thiệu quan hệ hai người bọn họ với tất cả hạ nhân trong ***, ra lệnh sau này nhìn thấy Bạt Thác Vô Cực phải gọi một tiếng ‘ Thiếu phu nhân’. A Cát thực thích thiếu phu nhân, hắc, hắn luôn luôn đối mỹ nữ sinh ra hảo cảm, Bạt Thác Vô Cực hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn ngẩn người, trả lời: “A. . . . . . Ân.”
“Ngươi muốn tìm chủ tử sao? Hắn đang bận ở bên trong, ta đi gọi hắn. . . . . .”
“A Cát!” Hắn vội vàng gọi lại.
A Cát xoay người, có chút nghi hoặc, “Thiếu phu nhân, sao vậy?”
“Không, không cần gọi hắn, ta nhất thời nhớ tới còn có việc, đi trước .” Không đợi A Cát đáp lời, hắn lập tức xoay người rời khỏi cửa hàng.
Đi ra khỏi cửa nhìn xung quanh ngã tư đường, nhất thời không biết nên đi về nơi đâu.
Giang Phong ôn nhu tươi cười, nô tỳ vẻ mặt thẹn thùng, một nam một nữ. . . . . . hình ảnh hài hòa biết bao nhiêu . . . . . .
Thì ra là thế, thì ra là thế. . . . . . khó trách Giang Phong luyến tiếc trở về. . . . . .
Hắn cười to, lại cười đến chua sót, cổ họng chát đắng không ngừng.
Hắn thất hồn lạc phách đi ở trên đường, chỗ nào có đường thì cứ đi tới, thuận đám đông đưa đẩy, đợi hắn lấy lại tinh thần thì nơi hắn đứng hoàn toàn xa lạ, hắn nhìn bốn phía, vẫn nghĩ không ra chỗ này là nơi nào.
Bạt Thác Vô Cực đứng giữa đường, đám người ở bên cạnh hắn tới tới lui lui xuyên qua.
Hắn đứng lặng, có chút hoảng thần.
Nhớ Giang Phong, nhớ thời gian bọn họ cùng một chỗ, nhớ mỗi một chữ mỗi một câu Giang Phong từng nói với hắn, nhớ vẻ mặt cưng chiều của Giang Phong nhìn hắn.
Hai mắt nóng lên, nháy mắt tầm mắt mơ hồ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~