Ánh măt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên chiếc giường lớn trong phòng.
Một bàn tay nhỏ bé sờ soạng ở trên giường, một mảnh trống trơn. Cô gái ngồi bật dậy nhìn vị trí bên cạnh.
Lại đâu rồi?
“Cuối cùng cô cũng tỉnh?” Tiểu K nhảy từ trên ban công xuống đi vào phòng, nhìn Tiểu Tà vừa mới tỉnh ngủ, nói.
“Tiểu K, Lại đâu.” Phượng Lại Tà vừa ngáp vừa bước xuống giường, đi chân trần về phía toilet.
“Chủ nhân đến Ma giới, ngài nói sau khi cô tỉnh lại thì đến phủ Bá Tước tìm ngài.” Tiểu K vẫy đuôi chậm chạp mở miệng.
Ma giới? Bọn họ từ Ma giới trở lại nhân giới mới được hai ngày, sao Lại lại trở về? Mang theo sự tò mò, l,q/d Phượng Lại Tà rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo rồi đến đại sảnh dùng bữa sáng.
“Điểm tâm nhỏ, em thật đúng là siêu ngủ mà.” Trên sofa trong phòng khách, Phượng Ca nhìn Phượng Lại Tà bước từ trên tầng xuống thì mở miệng chế nhạo.
Phượng Lại Tà liếc trắng mắt, cô quyết định không chấp nhặt với anh ta. Cô là chủ nhà, anh ta là khách, cô nên có lòng khoan dung.
“Lại đến Ma giới làm gì? Còn chuyện gì chưa chuẩn bị tốt sao?” Trong hai ngày ở nhân giới thì liên tục có tin tức có những bộ tộc khác gia nhập đại quân thảo phạt. Tình hình hiện tại rất tốt, mọi người đều đang chờ “cuộc chiến Thiên – Ma” đến.
“Em có biết sự khác biệt lớn nhất giữa đại quân Ma giới và đám Thiên Sứ trên Thiên giới là gì không?” Phượng Ca nâng tách trà lên, nhìn Phượng Lại Tà hỏi.
“Khác biệt?” Phượng Lại Tà thành thật lắc đầu, với cô mà nói thì hai chủng tộc này không có gì khác biệt, l-q]d trừ việc chủng tộc Thiên giới là thống nhất (đều là Thiên Sứ), còn chủng tộc của Ma giới thì đa dạng.
Phượng Ca cau mày, tư thế như muốn nói: “Em muốn biết? Anh cứ không nói cho em biết đấy.”
Nhìn bộ dáng rất muốn ăn đòn này của Phượng Ca, Phượng Lại Tà hận đến ngứa răng. Bỗng nhiên cô nhìn thấy bạch hổ nhà mình đang chậm rì rì đi từ trên lầu xuống, chỉ trong chớp mắt buồn bực đã hoá thành hư không. Cô cười tủm tỉm tiếp đón Đại Bạch đi đến bên người mình nằm xấp xuống.
Đôi bàn tay như có như không vuốt ve bộ lông mềm mại của Đại Bạch. Cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, vô tội nhìn Phượng Ca.
“Đại Bạch, có phải ngươi chưa biết Phượng Ca không? Không bằng em giới thiệu để hai người quen biết một chút đi?”
Giới thiệu??
Khoé môi xinh đẹp cong a cong, Phượng Ca nhìn vậy thì gương mặt run rẩy. Hắn không hề hoài nghi, nếu bản thân hắn tiếp tục lời nói của Phượng Lại Tà thì chắc chắn cô nhóc sẽ để cho con hổ trắng này có một sự tiếp xúc vô cùng thân mật.
“Khụ khụ, ý anh là, tất cả Thiên Sứ đều có cánh, cho dù là Thiên Sứ cấp thấp nhất cũng có thể chiến đấu ở trên không. l;q'd Nhưng trong tộc Ma giới của chúng ta thì ngoài bộ tộc Vũ Linh trời sinh có đôi cánh dài thì chỉ có những người có thực lực nhất định mới có thể bay. Như vậy, bay và không bay có sự chênh lệch rất lớn. Nếu như trước khi tiến hành đại chiến mà không giải quyết được vấn đề khó khăn nhất này thì chúng ta rất bất lợi.” Phượng Ca phân tích tình huống một cách rõ ràng. Phượng Lại Tà bừng tỉnh đại ngộ gật đầu. Chỉ cần chứng kiến trận đấu top 5 tại cuộc thi “võ đạo đại hội” là có thể biết được số người có thực lực nhất định. Mà số lượng này thì kém xa so với Thiên Sứ.
“Nhưng việc đó và việc Lại đi Ma giới thì có quan hệ gì?” Xin hãy tha thứ cho năng lực liên tưởng yếu kém của cô, cô vẫn không hiểu rõ chuyện này.
“Về chuyện này, anh cảm thấy nên hỏi con ma thú của nhà em, không, hẳn là mèo đen thì tốt hơn.” Phượng Ca cười mở miệng.
“Hoàng tử điện hạ, tôi gọi là Tiểu K.” Tiểu K nhảy lên sofa, tao nhã ngồi xuống, nhìn về phía Phượng Lại Tà nghiêm túc nói: “Tiểu Tà tiểu thư, hẳn cô đã rất rõ ràng tôi không phải con mèo bình thường. Tôi là ma thú Ma giới, giống như động vật ở nhân giới. Chúng tôi không thể biến thành hình người, nhưng chúng tôi có suy nghĩ và năng lực nói chuyện. Đồng thời, chúng tôi còn có thể bay.” Nói xong, thân thể nhỏ bé của Tiểu K lơ lửng trên không trung, dùng đôi mắt nghiêm túc nhìn Phượng Lại Tà.
“Lần này chủ nhân trở lại Ma giới là vì vội vàng chỉ huy ma thú Ma giới tham gia chiến đấu. Như vậy cho dù là mặt đất hay bầu trời chúng ta cũng có sự phòng thủ tốt nhất.”
Phượng Lại Tà hiểu rõ gật đầu, không nghĩ tới nhỏ bé như bạn học Tiểu K còn có năng lực này.
“Ta sẽ đến phủ Bá Tước ngay lập tức.” Ma thú Ma giới ư? Cô còn chưa được nhìn thấy đâu. “Tiểu K” thì không tính, l[q\d nhiều nhất thì nó cũng chỉ là bảo mẫu hình thú mà thôi. Thân thể nhỏ nhắn của nó căn bản không phù hợp với từ ma thú bưu hãn như vậy.
“Tiểu Tà tiểu thư, chủ nhân đã căn dặn trước khi cô rời đi phải ăn xong bữa sáng.” Tiểu K với vẻ mặt tao nhã nhìn thoáng qia Phượng Lại Tà một bộ nóng lòng muốn thử, trong lòng than nhẹ. Quả nhiên chủ nhân vô cùng hiểu rõ Tiểu Tà, biết chuyện “thú vị” như vậy tất nhiên cô nhóc sẽ không đồng ý bỏ qua.
Sau đó, Phượng Lại Tà dùng tư thế cuồng phong quét lá rụng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, vội vàng vẫy tay với Đại Bạch, Tiểu K, Phượng Ca rồi mở ra cánh cửa dị giới, biến mất trước mặt mọi người.
Đông Phương Huyết tộc – phủ Bá Tước.
Đang ngồi trong phòng sửa sang lại tư liệu, Phượng Lại bỗng cảm thấy trong không khí có sự thay đổi. Ngay khi cánh cửa dị giới mở ra trong không trung, một bóng dáng nhỏ bé từ trong nhảy xuống là lúc hắn vươn tay, vững vàng đón cô nhóc vào trong lòng mình.
“Lại!” Tiểu Tà cong khoé miệng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phượng Lại.
“Ăn điểm tâm chưa?” Đáy mắt chứa ý cười nhìn cô nhóc xinh đẹp trong lòng mình, Phượng Lại hỏi.
“Đương nhiên ăn xong rồi.” Cô ngoan ngoãn gật đầu. Cô không có lá ga bỏ qua sự dặn dò của hắn, bằng không hắn thật sự sẽ đánh mông cô. Nhớ lại ngày đầu tiên trở về, cô vụng trộm đổ bữa sáng đi, l,q/dkết quả vào nửa đêm bị hắn tóm vào phòng để “giáo dục chính trị cộng thêm xử phạt thể xác”. Nhớ lại chuyện hôm ấy, gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà không tự chủ đỏ lên.
“Ngoan.” Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống. Sau khi cất kỹ tài liệu trên bàn hắn nói: “Tiểu K đã nói nguyên nhân tôi trở lại Ma giới cho em biết rồi chứ.”
“Ừm, khi nào thì chúng ta đi tìm ma thú?” Đến Ma giới lâu như vậy mà giờ cô mới biết có ma thú. Dòng máu tò mò trong cơ thể cô đang sôi trào.
“Ngay bây giờ.” Phượng Lại cầm áo khoác trên ghế dựa, gọi: “Hồ Tư.”
“Chủ nhân.” Hồ Tư đứng ở cửa, đáp.
“Phân phó xuống để binh lính chuẩn bị tốt, lập tức xuất phát đến vùng ám hoang*.”
*Ám hoang: vùng đất hoang vắng, tối tăm mờ mịt.
“Vâng.”
Nhìn Hồ Tư rời đi, Phượng Lại Tà đi đến bên người Phượng Lại kéo cánh tay hắn, tò mò nhìn.
“Chuẩn bị cái gì vậy?”
“Cho chúng nó ít món quà nhỏ.” Phượng Lại nở một nụ cười như có như không, ôm lấy Phượng Lại Tà.
Mang theo hơn mười binh lính cùng vài chiếc xe có vải bạt che lại “vật thể không rõ”, Phượng Lại dùng vài cơn gió lốc nhanh chóng đưa đoàn người đến ám hoang.
“Lúc trước Tiểu K cũng ở nơi này?” Trên đường tới nơi này, Lại nói cho cô biết trước khi Tiểu K trở thành hộ pháp của hắn thì luôn ở tại ám hoang. Lúc đầu cô vẫn luôn tò mò nơi mà Tiểu K đã từng ở ra sao, kết quả sau khi cô đến mới biết nơi này không giống như những gì mình tưởng tượng.
Đây là một nơi vô cùng đen tối ẩm ướt, thoạt nhìn rất là hoang vắng.
Phượng Lại Tà nhíu mi, nói thật thì cô không thích nơi này.
“Ừm.” Phượng Lại nâng tay để đám binh lính phía sau dừng bước. Hắn híp mắt nhìn vùng đất hoang vắng phía trước, bốn phía chỉ có tiếng gió, yên tĩnh khiến người ta run sơ.
“Tiểu Tà, em lui ra sau người tôi.” Phượng Lại xoa đầu cô.
Tiểu Tà ngoan ngoãn lui về phía sau, mở to mắt tò mò nhìn bóng lưng Phượng Lại.
Phượng Lại nheo đôi tử mâu lại, trong không gian bốn phía yên tĩnh, hắn quỳ một gối xuống, một tay đè lên mặt đất ẩm ướt, trong miệng tràn ra chú ngữ tối nghĩa.
Theo câu chú ngữ dần kéo dài, mặt đất dưới tay hắn bộc phát ra ánh sáng màu tím. Theo thời gian trôi qua, ánh sáng màu tím dưới lòng bàn tay hắn lan toả ra khắp bốn phía của mảnh đất, giống như dòng sông sinh ra các nhánh, kéo dài vô hạn.
“Gào!!!” Vào lúc Phượng Lại Tà đang kinh ngạc nhìn một màn thần kỳ trước mắt thì một tiếng rít gào của dã thú truyền đến từ phương xa. Theo một tiếng rít gào cao vút này thì có vô số âm thanh rít gào cùng vang lên từ khắp nơi.
“Đến đây.” Phượng Lại nói nhỏ một tiếng, đứng dậy. Tiểu Tà đi đến bên cạnh hắn nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Vốn là một mảnh đất cằn cỗi bỗng xuất hiện vô số điểm đen, những điểm đen này từ xa không ngừng tới gần. Không riêng gì mặt đất, ngay cả trên bầu trời cũng đã gia tăng rất điểm đen dần dần tụ lại về phía bên này.
Đây là cái gì? Phượng Lại Tà mở to hai mắt nhìn những điểm đen đang tụ lại, từ xa đến gần, dần dần phóng đại. Những điểm đen này dần hình thành thành những gương mặt dữ tợn, nhìn lại thì là những mãnh thú to lớn lạ kỳ, dáng vẻ khác nhau không con nào giống con nào.
“Ma thú.” Phượng Lại cúi đầu nhìn Tiểu Tà ở bên cạnh, trao cho cô ánh mắt an tâm chớ nóng vội.
Hắn ngạo nghễ đứng ở phía trước nhìn rất nhiều ma thú dần đến gần.
Tất cả những ma thú khi tiến tới gần Phượng Lại thì đều đống loạt dừng lại. Ma thú đứng đầu cúi đầu xuống, bộ dáng tâm phục khẩu phục.
“Chủ nhân, chúng tôi cảm nhận được lời triệu hồi của ngài, xin hãy phân phó.” Phượng Lại Tà giật mình với tiếng nói trầm thấp tràn ra từ trong miệng ma thú. Nhìn một mảnh ma thú đen ngòm trước mắt, hình thể mỗi một con còn lớn hơn gấp đôi so với Đại Bạch. Bất giác cô nghĩ đến dáng người bé bỏng của Tiểu K, đoán chừng chỉ cần một móng vuốt của đám ma thú này hạ xuống thì nó cũng tiêu đời rồi.
Vì sao cùng là ma thú mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
“ ‘Cuộc chiến Thiên – Ma’ sắp bắt đầu, ta cần sức mạnh của các ngươi tham gia vào chận đấu lần này.” Lúc này, Phượng Lại giống như quân chủ đứng ở trên cao nhìn xuống đàn thú đang thần phục trước mặt mình.
“Đây là vinh dự của chúng tôi.” Giọng điệu của ma thú thật tôn kính khiến người khác không thể liên hệ chúng với những con thú.
Phượng Lại gật đầu, bàn tay to vung lên, binh lính phía sau liền dắt những chiếc xe ngựa kia lên phía trước.
“Đây là thù lao của các ngươi.”
“Tạ ơn.” Rõ ràng khi bọn ma thú nhìn thấy những chiếc xe này thì trở nên kích động.
Rốt cuộc những thứ kia là gì. Phượng Lại Tà thật tò mò.
“Ba ngày sau hội tụ tại nhân giới, ta ở đó chờ các ngươi.” Phượng Lại nói xong liền xoay người ôm lấy Phượng Lại Tà, tạo ra vài cơn lốc xuốn lấy mọi người, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của đám ma thú.
“Lại, đó là gì vậy?” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, bộ dáng như cục cưng tò mò.
“Đồ ăn của ma thú.” Phượng Lại khẽ cười trả lời.
Hả? Giải quyết dễ dàng như vậy? Chỉ cần một chút đồ ăn mà đám ma thú bưu hãn kia có thể vui vui vẻ vẻ chạy tới bán mạng? Vậy cũng quá là không cốt khí rồi.
Nhưng Phượng Lại Tà lại không biết, “đồ ăn” trong miệng Phượng Lại không phải là đồ ăn bình thường, mà là tinh thạch có thể bổ sung một lượng lớn năng lượng. Còn nữa, chính bản thân Phượng Lại đã là chủ nhân của đám ma thú, cho dù hắn không cho bọn chúng cái gì thì đám ma thú vẫn sẽ dựa theo sự sai bảo của hắn. Nhưng hắn lại không tiếc tiêu tốn tiền tài và nhân lực để tìm kiếm những tinh thạch quý hiếm để chào hỏi bọn ma thú.
Sau khi đi theo Phượng Lại trở lại phủ Bá Tước, ngay sau đó bọn họ liền trở về ngôi nhà tại nhân giới. Ngay khi nhìn thấy Tiểu K, trong đôi mắt tím to tròn của Phượng Lại Tà tràn ngập nghi ngờ và khó hiểu cùng với tìm tòi nghiên cứu.
“Tiểu K.” Tiểu Tà đi đến bên người Tiểu K, nhỏ giọng gọi.
“??” Tiểu K dùng ánh mắt đề phòng nhìn Phượng Lại Tà, nó có một loại dự cảm không rõ.
“Ngươi thật đáng thương, về sau ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa.” Trong mắt Phượng Lại Tà có vô hạn đồng tình, cô thương tiếc nhìn Tiểu K. Nghĩ đến việc dáng người nó thấp bé không to bằng móng vuốt của người khác, như vậy nhất định tâm lí nó rất đau khổ. Nhưng không sao, về sau cô sẽ bảo vệ nó.
“Cái gì?” Tiểu K giống như hoà thượng không sờ thấy tóc*, chẳng lẽ cô nhóc kia lại mới nghĩ đến phương pháp giày vò gì mới sao. Nó theo bản năng lùi về phía sau một bước.
*Câu này có nghĩa là không hiểu suy nghĩ của người khác. Mn hay đọc tr cổ đại thì cũng thường xuyên bắt gặp, mình k giải thích nh nhé ^^
Hu hu, Tiểu K thật đáng thương. Tiểu K chưa kịp lui về phía sau thì Phượng Lại Tà đã dùng một tay ôm lấy nó thật chặt.
Chặt đến mức Tiểu K cảm thấy hít thở không thông rồi.
Cuối cùng thì Phượng Lại cũng chìa tay giúp đỡ xách nó sắp ngạt chết từ trong lòng Phượng Lại Tà ra, sau đó quăng tại một bên.
“Tiểu Tà, đừng náo loạn.” Phượng Lại kéo cô vào trong lòng mình, giữ lại đôi tay nhỏ bé không an phận.
Mà Tiểu K sau khi bị ôm chặt đến chết khiếp, sau đó bị vất xuống thất điên bát đảo âm thầm rơi lệ. Nó khẳng định một trăm phần trăm là ý định của chủ nhân không phải cứu nó ra khỏi bàn tay ma quái, mà là ghét bỏ nó chiếm lấy cô nhóc thuộc về chủ nhân.
Bi ai a bi ai.