Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 53: Q.3 - Chương 53: Trừng phạt




Vừa trở lại nhân giới, Phượng Lại Tà đã thấy Tiểu dẫn theo Kim Diện, Ngân Diện đứng chờ trước cửa phòng.

“Chủ nhân.”

“Ừm.” Phượng Lại gật đầu một cái, vẫn ôm Tiểu Tà trong ngực đi thẳng vào nhà.

Mà trong nhà có một bóng người khiến Phượng Lại Tà cảm thấy sững sờ, cô kinh ngạc nhìn đối phương.

“Phượng Ca, sao anh biết nơi này?” Phượng Lại Tà nhìn chằm chằm Phượng Ca đang ngồi trên ghế sa lon uống trà, hỏi.

“À, anh không có nơi để đi.” Phượng Ca ngẩng đầu nhìn Phượng Lại Tà còn đang kinh ngạc, không chút thành ý mở miệng nói: “Nhưng mà Bá Tước Phượng Lại tốt bụng đã đồng ý thu lưu anh một thời gian. Anh sẽ quấy rầy trong khoảng thời gian chờ đợi ‘cuộc chiến Thiên – Ma’ bắt đầu.” Nói xong, Phượng Ca còn không quên nở một nụ cười cảm tạ với Phượng Lại.

“Anh không trở về Huyết tộc cùng với Tê Tê?” Gặp quỷ! Không phải Phượng Tê nên dẫn anh ta trở về địa vực Huyết tộc ư? Cô nhớ rõ khoảng thời gian trước Phượng Tê vẫn luôn khổ sở tìm kiếm anh ta, tại sao bây giờ tìm được rồi lại thả đi?

“Anh trở về làm gì?” Phượng Ca nhún vai, uống hết nước trà trong chén, cười híp mắt đứng lên: “Nếu anh trở về, như vậy chẳng phải tin tức mà hai tiểu Thiên Sứ muốn anh gửi đến em, em sẽ không nghe được?”

“Tiểu Thiên Sứ? Toa Toa và A Ngự?” Nhớ lại việc Phượng Ca đến từ toà thành băng, nghĩ đến hai người bạn bị Lucifer giam tại đó, l,q/d Phượng Lại Tà kinh ngạc thoát khỏi lồng ngực của Phượng Lại, vội vàng nắm ống tay áo Phượng Ca.

“Tại sao anh không nói sớm! Bọn họ có lời gì muốn nhắn đến em sao?” Tên lưu manh đáng giận này, rõ ràng lúc trước cô có hỏi qua tình huống của Toa Toa và A Ngự, vậy mà còn cố tình giấu giếm.

“Haizz, anh rất muốn nói cho em, nhưng hình như em không hoan nghênh anh ở lại, xem ra anh vẫn nên đi thôi.” Phượng Ca nén cười, lớn tiếng than thở, cố tình nói muốn rời đi.

Phượng Lại Tà sao chịu thả người, biết Phượng Ca tính toán điều gì, cô liền nhíu mày nói: “Được rồi, anh muốn ở thì ở đi, nhưng trước hết anh nói cho em biết bọn họ nói những gì?” Thật là mộ tên giảo hoạt, bản chất xấu xa một chút cũng không thay đổi.

Phượng Ca gật đầu, nhìn sự bất đắc dĩ trong mắt Phượng Lại, hắn cũng không tiếp tục trêu chọc Tiểu Tà nữa, lúc này mới mở miệng nói: “Bọn họ muốn anh nói cho em biết: ‘Nếu như cậu nhìn thấy Đại Thiên Sứ Gabriel, xin chuyển đến ngài ấy rằng bây giờ bọn họ đã tin những gì ngài ấy từng nói.’.”

“Hả?” Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to, không hiểu ý nghĩa thực sự trong câu nói của Phượng Ca.

Cô ngẩng đầu nhìn Phượng Lại chỉ thấy đáy mắt hắn tràn ngập ý cười, cũng không giải thích cho cô hiểu.

“Được rồi, lời anh đã chuyển, anh trở về phòng nghỉ ngơi.” Phượng Ca thở ra một hơi, không cho Phượng Lại Tà cơ hội hỏi nhiều đã xoay người đi lên lầu.

“Lại, Gabriel chính là Thiên Sứ duy nhất Lucifer muốn anh bỏ qua, hơn nữa còn yêu cầu đưa cô ta đén toà thành băng ư?” Cô nhớ khi còn ở toà thành băng Lucifer đã từng nhắc đến tên của Đại Thiên Sứ này. l0q-d Với sự hiểu biết của cô về Thiên Sứ thì Gabriel là phái nữ duy nhất trong số các Đại Thiên Sứ.

Đồng thời cô ta cũng là người dẫn dắt trực tiếp của Long Toa Toa và Hàn Ngự.

“Ừ.” Phượng Lại gật đầu một cái, nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý với Lucifer khi còn ở toà thành băng, lại nhìn về phía bóng lưng Phượng Ca.

Từ nhỏ hắn và Đệ Nhị đã ở tại toà thành băng, nhưng tại sao Phượng Ca lại đến ừ nơi đó? Vị Hoàng tử Đông phương Huyết tộc có vẻ tuỳ ý này, đến tột cùng thì hắn đang che giấu điều gì.

“Chẳng lẽ, Lucifer và Gabriel…” Trong đầu bỗng nghĩ đến điều gì, Phượng Lại Tà kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn Phượng Lại. Phượng Lại không nói đúng sai, nhưng trong mắt lại có ý cười. Chỉ cần như vậy Phượng Lại Tà cũng đã hiểu, có lẽ điều mà cô suy đoán là chính xác.

Trong chớp mắt, cô đã hiểu ra điều gì.

“Chúng ta còn có 5 ngày.” Phượng Lại ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói.

Năm ngày sau “cuộc chiến Thiên – Ma” bắtt đầu, bọn họ sẽ hội tụ với dại quân Ma tộc tại nhân giới, cùng phát động công kích với Thiên giới. Lần này, không thành công cũng thành nhân.

Đã không còn đường để quay lại.

“Lại, em tin rằng chúng ta sẽ thành công.” Dựa vào trong ngực hắn, cô nói ra cảm thụ của bản thân, cũng tin tưởng vào chính mình.

“Ừ.” Phượng Lại gật đầu một cái, Tiểu Tà của hắn ngày càng trưởng thành, nhưng vẫn có phần tốt đẹp thuộc về chính cô.

“Phượng Ca cũng sẽ tham gia sao?” Phượng Lại Tà nhẹ giọng hỏi, bây giờ Phượng Ca đã không thuộc về bất kỳ một bộ tộc nào. Cho tới bây giờ, anh ta vẫn luôn tự do tự tại như vậy, lq2d]cho dù Phượng Tê thỉnh cầu, anh ta cũng bỏ mặc, chạy tới nhà của bọn họ tại nhân giới để ở. Cô không hiểu rõ suy nghĩ của Phượng Ca, anh ta luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Sẽ. Sở dĩ Già Duệ xuất hiện tại lần ‘võ đạo đại hội’ này là do Phượng Ca. Những việc mà hắn ta lén lút làm, nhiều hơn những gì chúng ta đã nghĩ.” Khoé miệng Phượng Lại cong lên. Đối với vị hoàng tử bề ngoài thì có vẻ cà lơ phất phơ này, hắn cũng sinh lòng hảo cảm. Phượng Ca chính là như thế, không ai có thể có địch ý được với hắn ta. Hắn ta có thực lực mạnh mẽ, lại tình nguyện tự do tự tại sống một cuộc sống khiêm tốn.

Có lẽ, trong số bọn họ thì chỉ có Phượng Ca mới thực sự sống vì bản thân.

“À, Phượng Ca…” Phượng Lại Tà hơi nhíu mày. Nếu Phượng Ca biết tự tay cô giết Phượng Ngâm, liệu anh ấy có oán hận cô không?

“Em giết cha anh ấy.” Giọng nói Tiểu Tà có hơi ủ rũ, cho dù cô không hối hận về chuyện ấy, thế nhưng cô không muốn làm tổn thương Phượng Ca.

Đáy mắt Phượng Lại hơi căng thẳng, bất giác ôm cô càng chặt.

Tiểu Tà của hắn, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được Phượng Ngâm là cha của Phượng Ca và Phượng Tê, l;q'd càng là cha của cô. Hắn sẽ không bao giờ để cô biết tất cả những chuyện này, vì thế hắn không tiếc dùng ma pháp khiến thảm kịch khi cô mới năm tuổi trở nên ngày càng mơ hồ, rồi dần dần dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong đầu cô khiến sự kiện ấy biến mất, cô sẽ không chủ động nhớ lại, không tiếp tục suy nghĩ về nỗi đau khổ và thù hận ấy.

Hắn hi vọng cô có thể quên đi tất cả, vui vẻ nghênh đón cuộc sống tương lai, cho dù vì vậy mà hắn bóp méo trí nhớ của cô.

Trong lòng mang theo áy náy với Tiểu Tà, đây cũng là chuyện duy nhất mà Phượng Lại giấu cô. Quãng đời còn lại, hắn sẽ luôn ở bên cạnh cô, mà ký ức đau thương này hắn sẽ lau đi.

Tiểu Tà của hắn hắn không hy vọng cô bị quá khứ tổn hại.

----

“Đồ vô dụng!” Michael nhìn các Thiên Sứ chật vật trở về từ Ma giới thì nổi giận gầm lên. Hắn thật không thể tin được, một đám Thiên Sứ như vậy lại bị bọn người Ma giới đánh cho cụp đuôi chạy về. Đây quả là chuyện sỉ nhục đối với Thiên giới. Được Ma giới tha cho một mạng khiến bản thân hắn là Thiên Sứ không thể chịu đựng được.

Micheal rừng mắt nhìn các Thiên Sứ đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Người đâu, áp giải toàn bộ những kẻ làm việc thất bại này vào thiên lao. Nhiệm vụ thất bại mà còn có mặt mũi trở về, quả là bôi nhọ Thiên giới.”

Theo tiếng ra lệnh của Michael, có các Thiên Sứ tiến đến, hai người áp giải một người bắt lại toàn bộ các Thiên Sứ đang quỳ dưới đất.

“Thiên Sứ Trưởng, cầu ngài tha cho chúng ta lần này, xem ở phần chúng ta vẫn luôn tận tâm tận lực ẩn nấp tại Ma giới giúp ngài thu thập tin tức, xin hãy tha cho chúng ta lần này.” Vừa nghe đến việc bị nhốt vào thiên lao, tất cả Thiên Sứ cảm thấy sợ hãi. Thiên lao là nơi nào? Đó là nơi giam giữ những Thiên Sứ bị phạt. Một khi đã đi vào thì không một ai còn sống đi ra. Trong truyền thuyết thì nơi đó là nơi còn khủng bố hơn cả địa ngục. Những Thiên Sứ vào trong đó thì chỉ có thể hoang phế cả đời, cho đến khi chết.

Những tiếng kêu rên và cầu xin tha thứ đồng loạt vang lên. Nhưng Michael lại sinh lòng chán ghét nhìn những Thiên Sứ kia, hắn lạnh lùng nói: “Còn không đưa đi?”

“Michael, lỗi lần này không phải hoàn toàn ở bọn họ. Xem như vì bọn họ đã làm nhiều điều cho Thiên giới, coi như xong đi.” Gabriel nhìn không được nữa. Một đám Thiên Sứ bán mạng cho Thiên giới lại bị nhốt hết vào thiên lao. Nếu một hai người thì cũng thôi, nhưng lần này lại là vài trăm người. Làm như vậy cũng quá tàn nhẫn.

“Gabriel, ta đã nói, ngươi có thể phản bác lời của ta sao?” Mắt lạnh đảo qua, Michael nguy hiểm nheo mắt nhìn Gabriel đã nhiều lần làm trái với bản thân hắn.

“Ta cũng không có ý xúc phạm đến quyền uy của ngươi, nhưng tội của bọn họ không đáng bị như vậy.” Gabriel không để ý đến ánh mắt khuyên can của các Đại Thiên Sứ khác, cô tiến lên một bước đứng trước mặt các Thiên Sứ, đối diện với Michael trên đài cao.

“Ồ? Nói như vậy, ý của ngươi là ta làm như vậy không đúng? Vậy có phải nên là ngươi tới dạy ta nên chưởng quản các Thiên Sứ trên Thiên giới như nào?” Michael cười lạnh một tiếng, bước từ trên đài cao xuống, từng bước một tới gần Gabriel.

Gabriel rất mỹ lệ, cô là nữ thần trong lòng các Thiên Sứ. Nhưng cô lại luôn thích đối nghịch với hắn ta.

“Không dám.” Gabriel nhíu mi nhìn Michael đang đến gần mình, trong lòng có dự cảm xấu. Mặc dù vậy, nội tâm của cô lại khiến ô không chịu lui nửa bước, bởi vì cô biết một khi cô dao động thì những Thiên Sứ sau lưng cô sẽ bị đưa vào thiên lao, chết dần ở trong đó.

“Không dám? Gabriel, ta nghĩ hẳn là không có chuyện gì mà ngươi không dám làm đi. Dù sao, lúc trước ngay cả tên phản đồ Lucifer ngươi cũng dám thả, thì còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm!” Michael bỗng giơ tay lên nắm chặt cổ tay Gabriel, cường ngạnh nhấc tay cô lên.

“Ngươi!” Ánh mắt Gabriel sửng sốt, cổ tay như bị Michael bóp nát. Cô đau đớn cau mày lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Michael.

“Một mình mở đại môn thiên lao, thả phản đồ Lucifer, ngươi nghĩ rằng ta không biết là ai làm sao? Chẳng qua ta xem sức ảnh hưởng của ngươi trong bảy Đại Thiên Sứ nên mới không nói chuyện này ra. Nhưng ngươi lại không hề hối cải, còn dám giáp mặt chống đối quyết định của ta. Gabriel, ngươi có tư cách này sao?” Michael tức giận dùng một tay hất ngã Gabriel. Cô hốt hoảng ngã ngồi dưới đất, trợn mắt nhìn Michael lạnh mặt.

“Người đâu, nhốt Đại Thiên Sứ Gabriel vào thiên lao cùng với bọn người này. Đã đến lúc cô ta nên chịu sự trừng phạt về tội lỗi của mình rồi.” Michael nheo mắt lại, lạnh lùng nói ra lời nói tàn khốc.

Lời này vừa nói ra, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây, kể cả các Đại Thiên Sứ khác đều sững sờ tại chỗ. Bọn họ quả thật không dám tin vào lỗ tai của bản thân. Michael dĩ nhiên hạ lệnh nhốt Gabriel vào thiên lao!!

Ngay khi các Đại Thiên Sứ muốn mở miệng cầu tình thì lại bị ánh mắt cảnh cáo của Michael đè ép trở về.

“Còn chưa rat ay?” Michael trừng mắt nhìn các Thiên Sứ chậm chạp không hành động, quát.

Gabriel đẩy tay của các Thiên Sứ ra, tự mình đứng lên lạnh lùng nhìn Michael.

“Không cần, ta biết đường đi đến thiên lao. Ngươi sẽ hối hận vì sự độc tôn của ngươi. Không có khả năng Thần vĩnh viễn tuỳ ý để ngươi làm bậy.” Nói xong, Gabriel xoay người bước đi về phía thiên lao trong ánh mắt của mọi người. Mà những Thiên Sứ bị giáng tội nhốt vào thiên lao cũng hoàn toàn không còn mở miệng cầu xin. Ngay cả Gabriel là một trong bảy Đại Thiên Sứ cũng bị nhốt vào đó thì bọn họ làm gì còn hi vọng.

Michael nhìn bóng lưng tinh tế kiên quyết bước đi kia, âm thầm nắm chặt nắm tay.

Gabriel. Em vĩnh viễn sẽ không hiểu, vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ lòng tôi, vĩnh viễn sẽ không biết oán hận của tôi là từ đâu mà có.

Hít một hơi thật sau, Michael nhìn về phía những Đại Thiên Sứ khác.

“Nhanh chóng tổ chức quân đội, ta muốn trong ‘cuộc chiến Thiên - Ma’ lần này một lưới bắt hết đám Ma giới ô hợp kia. Cho dù đào sâu ba thước đất ta cũng muốn bắt tên phản đồ Lucifer này về Thiên giới để hắn nhận trừng phạt mà hắn nên có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.