“Cậu bị
khùng hả?”. Thang Tiểu Y đẩy Ngải Ái ngã chúi mũi. “Cậu bị khùng… Khùng rồi!
Khùng rồi!”.
Ngải Ái
bum chặt miệng Thang Tiểu Y không cho cô nàng la nữa.
“Bà
chị, nói nhỏ thôi chứ. Bà chị có muốn giữ cho tui chút thể diện không hả?”
Thấy
Thang Tiểu y gật đầu cái rụp, Ngải Ái mới buông cô nàng ra, giận nói:
“Có
phải do tớ tình nguyện đâu. Tự dưng thằng nhóc kia từ trên trời rớt xuống, rồi
bị dính vào trách nhiệm pháp luật nữa này… Hu! Tớ có chọc giận ai đâu cơ chứ”.
Cô lại
túm lấy tay Thang Tiểu Y:
“Này
cậu, tớ không khùng. Tớ không có khùng. Thật đó!”
“E hèm.
Cậu đang động lòng và sắp thành “trâu già gặm cỏ non” rồi đấy!”. Tiểu Y nhìn cô
bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Tớ xin
thề trong vòng mười hai phút!”. Ngải Ái đáng thương giơ tay lên. “Người ta
không phải trâu già mà, người ta là thiếu nữ trẻ trung à!”
“Tốt!
Vấn đề mấu chốt đó có thể bỏ quá”. Tiểu Y đẩy đẩy gọng kính ra dáng trí thức.
“Thời buổi này nhiều người ma lanh, lừa gạc những cô nàng nhẹ dạ cả tin lắm.
Nếu tớ đoán không nhầm thì thằng nhóc kia là một thằng lừa đảo”.
“Thằng
lừa đảo…?”
“Ừm…
Cậu nghe tớ này…”. Thang Tiểu y gác hai tay lên vai Ngải Ái. “Với tên này á,
đừng có làm bất cứ việc gì cho nó hết để không bị mắc mưu. Chắc nó thấy mặt cậu
ngốc nên định lừa”.
“Tớ
không ngốc! Tớ ngây thơ thánh thiện”. Bạn thân mà lại nói cô thế sao?
“Tớ ghê
tởm loại người như thế. Loại người đó đừng nên nhẹ tay”. Thang Tiểu Y không
nhìn cô, tức giận nói. “Đi với tớ, trừng trị nó. Mới nhỏ mà định lừa gạc ai.
Mới nhỏ mà…”
Thang
Tiểu Y giận dữ lôi Mộc Duệ Thần ra mắng nhiếc, mãi không ngừng lại được.
Kết quả
cả hai bị thầy giáo phạt đứng do điểm danh tới sáu lần mà không nghe.
Tan
học, Thang Tiểu Y quyết định đi cùng với Ngải Ái đến gặp Mộc Duệ Thần với ý
nghĩ sẽ giảng cho thằng nhóc một bài về đạo đức và lối sống.
Ngải Ái
không có ý ngăn cản, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Sau khi
Thang Tiểu Y bừng bừng khí thế và Ngải Ái cùng đến phòng bệnh của Mộc Duệ Thần,
cái lúc mà Thang Tiểu Y đối diện với Mộc Duệ Thần, Ngải Ái nhận ra cô nàng một
thân bốc lửa đã bị một cơn mưa tầm tã nháy mắt dập tắt.
“Bạn của
chị đây à?”
Mộc Duệ
Thần nghe tiếng mở cửa nên ngoảnh đầu lại.
Ánh
nắng rọi trên khuôn mặt thằng nhóc, ánh lên tia nâu nhạt mềm mại khiến người ta
muốn vuốt một cái, môi mỉm cười, hành động nhấc chân cũng khá là thanh lịch.
“Chờ
lâu quá. Cuối cùng chị cũng tới”.
Mộc Duệ
Thần cười khoe hàm răng trắng bóng như tuyết. Nụ cười như tỏa nắng, len lỏi vào
trong từng ngóc ngách của lòng người, khiến người ta khó có thể không nhìn.
Mộc Duệ
Thần bước xuống giường, từ từ đi tới đứng trước mặt cả hai, cười với Ngải Ái.
“Lúc
sáng chị vội đến trường chưa ăn gì nên chắc đói lắm nhỉ. Tôi vừa gọi đồ ăn.
Chắc người ta cũng sắp mang tới rồi”.
Ngải Ái
hoảng hốt lùi về phía sau mấy bước.
Đây…
Đây mà là Mộc Duệ Thần á?