Mộc Duệ
Thần vừa nói vừa đi tới bàn rót trà, rồi cầm tách trà màu trắng đưa tới trước
mặt Thang Tiểu Y, mặt lộ vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo:
“Chị
uống nước chứ?”
Thang
Tiểu Y nhận tách trà từ tay Mộc Duệ Thần, im bặt mấy giây sau đó gương mặt từ
lạnh lùng sét đánh chói tai biến chuyển sang rạng rỡ bất ngờ.
Mộc Duệ
Thần đẹp trai kiềm hiền như bụt cũng mỉm cười.
Thang
Tiểu Y túm lấy tay Ngải Ái, liếc mắt một cái:
“Ra
ngoài. Tớ có chuyện muốn nói”.
Ngải Ái
bị lôi ra ngoài cửa, sau đó cô bị Thang Tiểu Y bấu chặt lấy cánh tay đau điếng:
“Cậu
còn dám nói không có tư tưởng “trâu già gặm cỏ non”. Coi bộ thằng nhóc đẹp trai
dễ thương mày trắng như trứng gà bóc ấy nhỉ?… Aaa. Trăm năm rồi ông trời mới
cho ta được gặp một ‘tiểu mỹ nam’”.
Thang
Tiểu Y cứ đứng đó mà lải nhải làm Ngải Ái chỉ còn biết vỗ đầu than dài.
Con nhỏ
Thang Tiểu y nàu đúng là chẳng ra làm sao. Mới đó mà đã quên bẵng mất vụ kia.
Cho con
nhỏ tới đây gặp Mộc Duệ Thần để dạy cho thằng nhóc một bài học đúng là sai lầm.
“Này
này, Thang Thang! Cậu bình tĩnh lại đi”.
“Thằng
nhóc vừa đẹp trai vừa dễ thương. Tiểu Ái, được làm mẹ của thằng nhóc như thế
chết cũng đáng. Chắc là kiếp trước cậu tu luyện tốt nên mới có được diễm phúc
này. Thằng nhóc khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một cực phẩm của thế
gian đấy”.
Nói ai
là “bò già”, cuối cùng ai mới chính là “bò già” đây.
Ngải Ái
bị Thang Tiểu y lải nhải khiến cho đầu óc quay vòng, giơ tay ngăn cản ngay:
“Thôi,
thôi. Cậu bình tĩnh lại đi Thang thang. Cậu suy nghĩ thử xem. Trên thế giới này
làm gì có người hoàn mỹ như thế. Thằng nhóc đó không phải là người như cậu thấy
đâu. Không phải như vậy đâu cậu. Nó là ác quỷ, ác quỷ đấy, không phải cực
phẩm…”
“Cực-phẩm”,
Thang Tiểu Y chép miệng nhỏ xuống một thứ chất lỏng (tên khoa học là nước bọt).
“Thì gọi thằng nhóc là cực phẩm ác ma”.
“Tớ sai
lầm thật rồi”. Ngải Ái lắc đầu thở dài. “Đưa cậu tới đây đúng là một sai lầm.
Để cậu thấy thằng nhóc cũng là một sai lầm. Kèn đã thổi rồi, chưa kịp tiến quân
mà cậu đã đầu hàng thì tớ cũng bó tay với cậu, Thang Thang à”.
Ngải Ái
phải giải thích một phen để cho Thang Tiểu Y “mê trai” tỉnh ra.
Chỉnh
đốn lại áo quần, Thang Tiểu Y đẩy đẩy mắt kính:
“Ô kê!
Lần này nhất định tớ phải bỏ qua sở thích cá nhân nhìn sự việc bằng con mắt
chính nghĩa mà phán đoán. Cậu đừng sợ. Để xem thằng nhóc rốt cuộc có phải là kẻ
lừa đảo hay không, tớ chỉ cần liếc mắt một cái là biết”.
“Hai
người đang nói chuyện gì?”.
Tiếng
nói vang lên như tiếng thác chảy sau lưng khiến Thang Tiểu Y và Ngải Ái đều
ngoái đầu lại.
Cả hai
nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang đứng dựa cửa, khóe môi nhếch lên mỉm cười vui vẻ:
“Đồ ăn
đã được mang đến rồi. Do không biết khẩu vị của chị nên tôi đã gọi vài món khác
nhau. Nhanh vào ăn thôi”.
“Trong
giọng nói ấm áp có cả sự săn sóc kèm theo ánh mắt âu yếm nhìn Ngải Ái:
“Chị
chẳng phải bị đau bụng còn gì. Ăn đồ nguội không tốt đâu. Có gì ăn xong rồi
nói”.
Nụ cười
tỏa nắng của thằng nhóc cũng đủ để làm tan băng.
Ngải Ái
quay sang nhìn Thang Tiểu Y và chỉ biết ngửa mặt than trời.
Chính
nghĩa của con nhỏ này đã sớm tan thành mây khói. Vì nhìn vào mắt nó là biết,
ánh mắt hình trái tim.