Dịu Dàng Yêu Em

Chương 21: Chương 21: ÁC MA ĐỘI LỐT THIÊN SỨ (7)




Cả ba ngồi quanh bàn ăn bày đủ món ngon, Mộc Duệ Thần ngồi kế bên Ngải Ái.

Thang Tiểu Y ngồi phía đối diện, cười toe toét, không hề có chút căm ghét nào.

“Đây!”. Mộc Duệ Thần giơ một hộp giấy vuông vuông được gói xinh xắn đưa ra trước mặt Ngải Ái. “Tôi mua cho chị đấy!”.

Ngải Ái ngờ vực mở ra. Không ngờ bên trong lại là những viên ô mai chua ngon ngọt màu vàng hườm được xếp thẳng thóm khiến người ta thèm chảy nước miếng. Cô mở to mắt vì bất ngờ.

“Sao lại thế này?”

“Đây chẳng phải là món Tiểu Ái thích ăn nhất sao?”. Thang Tiểu Y la lớn, nhìn Mộc Duệ Thần.

“Hai người chỉ vừa mới gặp nhau ngày hôm qua mà tim gan phèo phổi của Tiểu Ái em cũng biết cả rồi. Ngay cả món cô ấy thích em cũng biết”.

“Ha ha!”. Mộc Duệ Thận bật cười. “Tôi đoán thôi”.

“Cũng có gì lạ đâu”. Ngải Ái nói khẽ, ngẩng đầu nhìn thằng nhóc đang mỉm cười với mình dưới ánh nắng mặt trời. “Cái này… hoàn toàn có thể đoán được mà”.

Con nhỏ có thế mà cũng không biết. Đây là món các cô gái thích ăn.

Ô mai là món mẹ làm rất ngo. Nhưng từ lúc mẹ mất tới giờ, để đủ tiền trả học phí và chi tiêu hàng ngày, món này cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới vì quá xa xỉ.

“Cảm… cảm ơn”.

Ngải Ái đáp lại hơi lạ. Bởi vì đối diện với ánh mắt chăm chú của Mộc Duệ Thần, lòng cô chợt dậy sóng. Nhớ lại nụ hôn “bất đắc dĩ” tối qua, mặt cô chợt đỏ lên, phải lấy tay che hai má lại để tránh ánh mắt của Mộc Duệ Thần, cắm đầu ăn ô mai.

“Này Mộc Duệ Thần, tỷ tỷ hỏi em chuyện này được chứ?. Thang Tiểu Y chẳng nhớ gì tới sứ mệnh của mình, trịnh trọng hỏi. “Sao em lại bị thương và ngã trước cửa nhà Tiểu Ái, rồi tại sao Tiểu Ái lại trở thành người giám hộ của em được?”.

Mộc Duệ Thần cau mày trong thoáng chốc, sau đó ngẩng đầu lên bình thản trả lời ra vẻ vô tội:

“Mấy câu chị hỏi cũng chính là những điều mà tôi muốn biết. Tôi cũng không nhớ nữa”.

Cậu quay sang nhìn Ngải Ái với vẻ mặt bi thương.

“Sau khi tôi bị thương và mở mắt ra đã thấy chị ấy…”

Giọng nói ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ đáng thương để người khác cảm thông.

Đôi mắt đen ấy khó mà nhìn thấu được.

Ngải Ái nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, quan sát ánh mắt của cậu ta.

“Là do… sao? Chị hỏi,em cũng không nói. Nếu em bị mất trí nhớ, sao bác sĩ lại không nói với chị?”

Quay nhìn Thang Tiểu Y muốn con nhỏ giúp cô làm rõ trắng đen, thế mà mặt con nhỏ lại đằng đằng oán ghét và ghen tị.

Ánh mắt của nó ám chỉ: Tại sao? Tại sao? Tại sao chuyện tốt như thế lại không xảy ra với ta. Ngải Tiểu Ái, mi có được ‘tiểu mỹ nam’. Ta hận mi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.