“Tối
nay tớ sẽ ăn cơm với anh ấy”. Ngải Ái nhún vai, bật cười. “Tớ sẽ tự mình lăn
vào bếp nấu cho Bắc Hàn những món ăn ngon, thế đã được chưa?”
“Tớ
nghĩ điều anh ấy muốn là cậu lấy thân báo đáp người ta”. Thang Tiểu Y cầm quả
táo trong dĩa trái cây đứng dậy. “Nhưng nếu cậu không muốn thì tớ cũng không
ép”.
Cô giơ
tay vỗ đầu Ngải Ái:
“Con
gái một tay tớ nuôi lớn, lúc gả chồng tớ cũng đau khổ lắm chớ bộ”.
“Cậu
dám lợi dụng tớ, tớ giết chết cậu”.
Ngải Ái
đứng phắt dậy đánh Tiểu Y mấy cái. Hai người bắt đầu nhặng xị cả lên.
Cơn mưa
tầm tã bên ngoài cũng không làm ảnh hưởng tới cả hai, cuối cùng cho đến khi
bệnh nhân phòng bên cạnh qua mắng một trận hai đứa mới thôi không đùa giỡn.
Cả hai
ngồi trên đầu giường nhìn những hạt mưa rơi ngoài ô cửa sổ. Thang Tiểu Y đột
ngột ngay đầu hỏi Ngải Ái:
“Tiểu
Ái này, sao Mộc duệ Thần không tìm cậu nhỉ? Cậu có thường xuyên liên lạc với
cậu ta không? Mặc dù tớ không đồng ý cho hai đứa bọn cậu bên nhau, nhưng… từ
khi cậu về tới giờ không thấy cậu ta liên lạc hình như không giống tác phong
của cậu ta chút nào”
“Cậu
ta… không tìm tớ đâu”.
Không
có cô, anh vẫn sẽ sống rất vui vẻ, có khi còn vui vẻ hơn ấy chứ.
Ngải Ái
khẽ lắc đầu, cười gượng một cách chua chát:
“Tớ…
cũng không muốn có liên quan tới cậu ta nữa”.
Không
có anh, cuộc sống của cô sẽ trở lại quỹ đạo và sau đó sẽ quên anh đi.
*************
“Chết
tiệt!”
Mộc Duệ
Thần rủa thầm, có mấy giọt máu bắn lên áo anh. Chống tay vào thân cây thở dốc,
anh cảm thấy thể lực mình đang yếu dần đi.
Bên
dưới, hai con cá sấu dữ tợn đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Tiếng những chiếc
răng nanh va vào nhau nghe thật đáng sợ.
Hai bên
đều quan sát nhất cử nhất động của đối phương, không dám hành động thiếu suy
nghĩ, tốt nhất cứ để đối phương lộ sơ hở.
Con hổ
già giơ móng vuống đào một cái hố trên mặt đất, hiển nhiên nó đã quá sốt ruột.
Hai con cá sấu ngâm nửa thân hình trong nước chỉ chực người tới gần là chúng sẽ
lôi xuống nước và ăn thịt.
Người
và thú dữ, cứ như thế giằng co nhau.
Anh đã
bị vài vết thương sau lưng ngay cả ngực cũng bị con hổ già cào một vệt rướm
máu.
Mắt
nhìn thẳng về phía trước, Mộc Duệ Thần đứng thẳng người, rút ra con dao găm vốn
dĩ đã không có tác dụng gì.
Rốt
cuộc vẫn phải giết.
Anh
luôn ghét việc giết người, và cả động vật.
Nhưng
bây giờ…
Trong
đầu chợt hiện ra hình ảnh của bé con. Tại sao anh chống đối việc ngủ với đám
các cô bé bán thành phẩm? Chính anh cũng không biết rõ là tại sao. Cho tới giờ
phút này, cuối cùng anh cũng đã hiểu ra. Bởi vì ngoài người con gái có tên Ngải
Ái ra, anh không thể đụng vào bất kỳ ai khác nên mới chấp nhận sự trừng phạt
nghiêm ngặt này của ông nội.
Mồ hôi
đổ càng lúc càng nhiều, thuốc đã phát huy tác dụng của nó. Anh bắt đầu thấy
hoảng sợ, thể lực gần như không còn nữa.
Vậy là
không có trường hợp nào ngoại lệ.
Phía
trước truyền tới những tiếng bước chân. Mộc Duệ Thần cau mày, bắt buộc bản thân
phải tập trung tinh thần.
Được
rồi, Ngải Ái, anh sẽ chiến đấu để được bảo vệ em. Nghĩ đến đó, cơ thể đầy
thương tích phục hồi được một ít sức lực.
Anh
đứng trụ một chân rồi quay vòng, bỗng nhiên cả người mạnh mẽ như một con báo,
tốc độ của anh có thể khiến người khác chói mắt. Cánh tay anh tấn công như vũ
bão, nhanh như chớp, không thể nhìn thấy được hành động của anh cho dù con thú
có nhanh nhạy tới mức nào đi nữa.
Con dao
nhỏ đâm vào cơ thể to lớn, khuỷu tay nhắm thẳng vào bên mắt mà đánh…
Tay
trái tung một cú đấm vào nơi yếu ớt nhất là cổ của nó, tiếp tục tung người dẫm
lên cơ thể to lớn của quái thú.
G rào…
Rầm….
Sau
tiếng gầm dữ dội, con hổ già nằm bẹp dưới đất, xương cốt bị bẽ gãy. Rất quyết
đoán và tốc độ.
Những
người ngồi trước màn hình theo dõi sợ ngây người. Ông chủ tương lai của bọn họ
cho dù đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn không để bản thân phạm
bất kỳ sai lầm nào, hay nói đúng hơn là quyết tâm giành chiến thắng.
Mộc
Thận tấm tắc cười, tán dương một cách kiêu ngạo.
Mộc Duệ
Thần, hy vọng duy nhất của cả Mộc gia này, đứa cháu một tay ông bồi dưỡng sao
có thể chịu thua hình phạt nhỏ nhặt này?
Tiếp theo
còn có hai con cá sấu. Lưng và ngực Mộc Duệ Thần đều bị thương. Điều này đối
với hai con cá sấu nằm trong ao là một con mồi béo bở. Máu là thứ bọn chúng yêu
thích. Vì thế hai con cá sấu nhanh chóng bò về phía Mộc Duệ Thần.
Anh
nhìn đồng hồ đeo tay. 20 phút đã trôi qua. Quá lãng phí thời gian.
Quay
đầu lại nhìn xuyên qua cánh rừng rậm rạp, nhìn thấy cách đó không xa có một
khối đá cao có những tảng đá lớn nhỏ. Anh liều lĩnh cởi luôn áo khoác, cả người
đầy máu càng kích thích khứu giác của cá sấu.
Những
con cá sấu khổng lồ càng hăng hái bò tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, chiếc
miệng xấu xí ghớm ghiết há ra như muốn nuốt chửng con mồi bất kỳ lúc nào.
“Hai
tụi bay nhanh lại đây. Đừng làm trễ giờ của ta”.
Anh ra
lệnh rồi hừ lạnh, quay người chạy đi.
Tốc độ
của cá sấu rất nhanh, bám theo anh sát nút.
Chạy
tới khối đá, Mộc Duệ Thần nhìn hai con cá sấu gian nan leo lên trên bằng tấm
thân kềnh càng.
Anh
đứng trên cao nhìn xuống như vị thần. Bất ngờ có những tiếng nổ lớn vang lên
liên tiếp.
Hai con
cá sấu điên cuồng gầm thét. Tiếng cây cối gãy rụng truyền khắp đảo Lâm Tử.