Những
tảng đá đập vào đầu cá sấu. Bị liên tiếp đá đập vào đầu, hai con cá sấu gầm rú
rồi ngã xuống đất. Cuối cùng bị những tảng đá đè lên trên không có cách nào có
thể thoát ra được.
“Quả
không hổ danh là cậu chủ”. Một người lên tiếng tán dương. “Trong tình cảnh như
thế này mà vẫn có thể nhấc được những khối đá khổng lồ không hề bị ảnh hưởng
bởi thuốc thoái hóa xương sụn”.
“Đây là
màn quyết đấu đặc sắc nhất mà tôi từng được xem”. Người khác nói lớn. “Cậu chủ
chỉ mới mười tám tuổi mà đã làm được như thế, có thể sẽ trở thành một viên châu
báu”.
“Đây
mới đúng là cậu chủ của chúng ta”.
“Đúng
là người thừa kế Mộc gia vẫn cần phải có dòng máu chính thống. Đây chính là
minh chứng”.
“Mong
rằng cậu chủ sẽ sớm tìm được người vì Mộc gia mà sinh con nối dõi…”
Những
tiếng tán dương vang lên không ngớt. Mộc Thận ho một tiếng, lập tức tất cả mọi
người im bặt.
Mộc
Thần nhìn chằm chằm vào người chiến thắng đang bước đi loạng choạng – Mộc Duệ
Thần, sau đó đứng dậy nhìn về phía tất cả mọi người.
Im lặng
một lúc, ông nghiêm giọng nói:
“Các vị
không biết trong chương trình này có một điểm tệ hại?”
“Tệ
hại?”. Mọi người lắc đầu. “Cậu chủ bị tiêm thuốc mà lại có thể trình diễn hoàn
hảo như thế, tệ hại ở đâu…”
“Nó cố
diễn chỉ vì đàn bà”. Mộc Thần nhướng mày. “Tệ hại! Thật tệ hại”.
Tất cả
mọi người đều im lặng.
Một lúc
sau đó, cánh cửa mở toang, mùi máu tanh và hơi thở lạnh toác xộc vào phòng.
Mộc Duệ
Thần lẳng lặng đứng trước cửa. Trong bóng đêm, cả người anh nhìn ngang tàng
lạnh lùng tàn bạo như ma vương, tuyên bố:
“Tôi đã
thắng. Ông hãy giữ lời hứa của mình”.
“Dĩ
nhiên. Nếu đã tiếp nhận sự trừng phạt thì lần này ta sẽ tha cho bà ta – mẹ của
cháu. Giờ cháu nghỉ ngơi đi”.
Các bác
sĩ riêng cuống quít ào tới:
“Cậu
chủ để chúng tôi đưa ngài về nhà. Chúng tôi cần xử lý các vết thương cho ngài”.
Mộc Duệ
Thần rút tay lại, lạnh lùng ra lệnh:
“Không
cần đâu. Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm”.
*************
Rời
khỏi đó, anh bị ánh nắng mặt trời gay gắt làm cho chói mắt liền giơ tay lên
che.
Ở đây
khá giống New York, trời vẫn rất nắng. Không nghĩ ngợi gì, anh đi tới máy bay
riêng, ngồi vào trong, bật màn hình điều khiển.
“Chú
Giản”.
“Cậu
chủ, cậu chủ vẫn bình an? Phu nhân cũng không sao. Cảm tạ trời đất”.
“Ừm!
Những việc tôi giao chú làm tới đâu rồi?”
“Cậu
chủ, máy bay đã bay tới Trung Quốc để đón Ngải tiểu thư. Tôi tin rằng họ sẽ đón
được tiểu thư quay về an toàn. Cậu chủ sẽ trở về biệt thự để dưỡng thương và
chờ Ngải tiểu thư chứ?”
Mộc Duệ
Thần nhìn Mộc Giản trong màn hình gật đầu, rồi nở nụ cười.
“Rất có
thể tôi và cô ấy sẽ về biệt thự cùng lúc. Chú bảo người ta đừng mở cửa quá
nhanh, cô bé ngốc nghếch kia rất sợ khi phải ngồi máy bay”.
“Vâng,
thưa cậu chủ”. Mộc Giản mỉm cười gật đầu. “Chúc cậu chủ lên đường bình an”.
Tắt màn
hình, Mộc Duệ Thần dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Máy bay
cất cánh lên bầu trời xanh ngắt. Lúc thay quần áo, anh cúi đầu nhận ra vết
thương trước ngực nằm ngay vị trí với vết thương năm năm trước đây mà cô băng
bó cho anh.
Cũng là
vị trí này, nơi mà anh không muốn bị thương nhất. Nhưng hai lần, có thể nói là
đều vì cô mà bị thương. Chợt nghĩ tới cảnh cô vừa sợ vừa ngốc nghếch ngồi băng
vết thương cho mình, anh lắc đầu, cảm thấy buồn cười.
Tay xoa
nhẹ ngực, Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn về phương Đông xa xôi.
Bé con,
làm sao bây giờ? Tôi thấy hơi nhớ em.
*************
“Á!”
Ngải Ái
bị bỏng, rụt tay lại hét toáng lên. Bắt Hàn nhìn thấy, vội nắm tay cô đưa lên
tai mình, lo lắng nói:
“Nhéo
tai anh sẽ không nóng nữa”.
“Hả?”
Ngải Ái
chưa kịp từ chối đã bị anh bắt buộc phải nắm vành tai mềm mại của anh.
“Nóng
ghê!”. Cô lúng túng lí nhí nói, muốn rút tay lại. “Em không sao nữa rồi!”
Thang
Tiểu Y liếc mắt:
“Tiểu
Ái Tử, cậu coi chừng tới không coi cậu là con gái tới nữa đâu”.
“Đồ
quỷ, cậu coi tớ là ai hả?”
“Không
sao đâu”. Bắc Hàn cầm tay cô đưa lên trước mặt thổi thổi vào đầu ngón tay. “Anh
không để ý”.
“Á?”.
Hành động này khiến Ngải Ái thấy không quen. Cô vội rụt tay lại, lúng túng nhìn
Bắc Hàn. “Cô ấy lợi dụng em, liên quan gì tới anh?”
“Có
liên quan”. Bắc Hàn cười. “Em là nô tì của anh mà. Nên Tiểu Y cũng đang lợi
dụng anh”.
“Hu!
Hai người các anh dám bắt nạt em. Giáo sư Bắc, em sẽ lên diễn đàn của trường tố
giác hai người. Phải để hai người bị tiếng xấu suốt đời”.
“Này
Tiểu Ái, cậu không biết giáo sư Bắc nổi tiếng lắm à, trên BBS có vô số những
bức thư tỏ tình anh ấy đấy. Nhưng mà tớ nói cho cậu biết Tiểu Ái, nếu giờ tớ
đăng hình cậu nhéo tay túm tóc giáo sư Bắc thì sao nhỉ?”
“Tớ sẽ
đem cậu rao bán trên mạng luôn”.
Thang
Tiểu Y ôm bụng cười ngặt ngẽo. Bắc Hàn gắp đồ ăn để trong chén Ngải Ái:
“Đồ ăn
nguội hết cả rồi. Tiểu Ái, em ăn nhiều một chút, trông em rất gầy”.
Ngải Ái
ậm ừ gật đầu, tách đũa, cắm đầu ăn.
Không
hiểu sao lại thấy hơi đau lòng. Kỳ lạ thật. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tinh thần để
ra đi trong âm thầm. Nhưng tại sao giờ phút này bất giác lại thấy không cam
tâm?