Cô
quyết định sau khi ăn tối cùng Bắc Hàn và Thang Tiểu Y sẽ ra đi.
Ngải Ái
ở trong phòng trọ bắt đầu thu xếp quần áo, mọi giấy tờ tùy thân đều không bỏ
sót, kéo hành lý rời khỏi khu nhà trọ ngồi vào trong taxi để đi tới nhà ga.
Không
cần ngồi đợi lâu ở phòng chờ thì đã tới giờ, cô theo đám người đông đúc vào
trong xe lửa, do quá đông cô bị xô đẩy ngã. Lúc sắp bị ngã, một bàn tay đặt lên
eo cô đỡ cơ thể cô đứng vững, nhắc nhở:
“Cẩn
thận đấy”
Ngải Ái
quay đầu nhìn. Là một người đàn ông xa lạ. Nhưng anh chàng có gương mặt khá điển
trai, gợi cảm, cười như không cười. Cô gật đầu cảm ơn, rồi kéo valy lên xe lửa,
cầm vé xe tìm chỗ ngồi.
Lúc
ngồi vào chỗ của mình, cô lại nhìn thấy người đó. Anh ta giơ tay lên chào cô:
“Chào
cô, chúng ta lại gặp nhau”.
“À,
đúng, đúng vậy”.
Ngải Ái
bật cười, gác hành lý vào đúng vị trí của nó rồi ngồi xuống, lúng túng quay mặt
sang chỗ khác.
“Cô
định đi đâu?”. Gã trai dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi. “Hay là cô cũng đến
thành phố C như tôi? Nếu chúng ta cùng đường thì tôi muốn hai chúng ta hãy trò
chuyện vui vẻ để không thấy chán như thế này?”
Cô nộp
đơn xin tạm thời nghỉ học rồi mua một vé xe lửa đến thành phố nào thì chính cô
cũng không rõ. Ngải Ái biết một điều rằng con gái một thần một mình không nên
bắt chuyện với người lạ nên chỉ lắc đầu, không nói gì.
“Lạnh
lùng quá!”. Người đó xích lại gần cô, ghé sát mặt mỉa mai. “Nhìn cô hoảng sợ
như thế này, liệu có phải cô đang trốn tránh ai?”
Ngải Ái
mở to mắt, quay đầu lại nhìn gã trai chăm chú.
Anh mỉm
cười châm chọc, giọng nói khiến người ta thấy ác cảm nhưng Ngải Ái lại không
thấy ghét anh.
Cô ngồi
xích ra xa, không muốn hai người quá thân mật.
“Xin
lỗi, tôi không quen nói chuyện phiếm với người xa lạ. À, còn nữa, mong rằng anh
đừng ngồi quá gần tôi…”
Vừa
nhích người ra xa, lại thấy tay gã trai đặt lên eo mình, kéo cô trở lại ngồi
sát vào anh.
“Cô sợ
gì chứ. Dù gì cô cũng đang trên đường bỏ trốn, tại sao lại không bên tôi một
đêm, chúng ta sẽ cùng hưởng thụ. Cô thấy sao?”
Anh thì
thầm vào tai cô khiến Ngải Ái giận dữ nắm tay anh bỏ ra, quát:
“Này
anh, tôi sẽ báo cảnh sát”.
Thật
xúi quẩy, ngồi xe lửa cũng gặp tên biến thái.
“Chậc
chậc… Cô gái lạnh lùng”. Gã trai nắm bàn tay Ngải Ái đưa lên môi hôn nhẹ một
cái. “Ha ha,… cô xem này. Tôi đang hôn tay cô”.
Sặc…
Ngải Ái
không thể chịu đựng được nữa. Cô rất muốn đứng dậy kéo hành lý của mình đi sang
toa khác nhưng khi nhìn vào ánh mắt của gã đó cô thấy rất quen thuộc.
“Anh…”.
Cô ngẩn người. “Anh là…”