Mộc Duệ
Thần nhìn cánh cửa đóng chặt, mặt càng tối sầm lại. Anh nhìn chiếc điện thoại
đáng ghét lại đổ chuông. Lần này là số của Thang Tiểu Y.
Cô nàng
nhắn nhiều econ than thở và một câu:
“Tiểu
Ái, sau này đừng làm tổn thương Bắc Hàn”.
Dường
như anh đã hiểu ra được, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Anh đi
tới trước cửa phòng tắm, gõ cốc cốc:
“Ra
ngoài!”
Đã cố
gắng kìm giọng nhưng vẫn rất giống như đang ra lệnh. Đằng sau cánh cửa im ắng
như không có người.
Anh vặn
tay nắm:
“Không
ra thì anh sẽ vào trong”.
Ngải Ái
đang dựa lưng vào cửa đột ngột ngẩng đầu lên, đang định bỏ chạy nhưng khi còn
chưa kịp giơ chân lên thì cánh cửa với ổ khóa cũ kỹ đã bị Mộc Duệ Thần làm hỏng
kéo bật ra.
Cô quay
người lại nhìn Mộc Duệ Thần đứng trước cửa, nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt vừa
sâu thẳm vừa thuần túy. Sâu thẳm là bởi vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ
nhìn thấu anh. Thuần túy là bởi vì cô vẫn nhìn thấy ở anh ánh mắt xâm lược.
Anh
đứng đó, tao nhã mà cao quý, lộ vẻ tự tin kiêu ngạo.
Ngải Ái
bước chân định ra ngoài nhưng Mộc Duệ Thần lại chắn ngang trước cửa khiến cô
không thể nào đi ra.
“Anh
tránh ra cho tôi”. Cô ngước mặt lên, đôi mắt trong vắt sũng nước. “Để tôi ra
ngoài… Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh”.
Thấy
anh vẫn cứ như một ngọn núi chắn trước cửa, Ngải Ái dứt khoát quay người đi tới
đứng trong xó phòng tắm.
Bốp.
Thế mà vẫn bị bắt lại.
“Chân
em đang bị thương”. Giọng nói của Mộc Duệ Thần vang vang trên đầu. “Ở đây có
nước, em đừng đứng đây”.
Sau đó
anh bế cô lên, ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên trên chiếc giường con.
“Cho em
giải thích”. Anh cúi người dựa sát vào cô. Ngải Ái có thể cảm nhận được hơi thở
của anh đang phả vào má cô.
“Đừng
lúc nào cũng bỏ chạy”. Mộc Duệ Thần hôn mũi, hôn má cô, giọng nói đầy gợi cảm.
“Anh không đáng sợ như vậy đâu bé”.
“Nhưng
vừa rồi anh muốn giết em”. Cô quay mặt đi, nhắm mặt lại không muốn nhìn anh.
“Cho dù có giải thích như thế nào đi nữa thì anh cũng tin sao?”
“Em
hiểu anh được bao nhiêu?”. Anh xoay mặt cô lại. “Dường như em rất sợ anh, ngay
cả mở mắt ra nhìn anh cũng không dám?”
Ngải Ái
nhắm nghiền hai mắt lại, uất ức nói:
“Không
phải em không dám nhìn anh…”. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt kiên nghị của Mộc
Duệ Thần. “Mà là… Chỉ cần mở mắt ra… em sẽ khóc mất…”
Mộc Duệ
Thần cau mày lại:
“Bé, em
ghét anh đúng không?”
Cô im
lặng, từ từ mở mắt ra, hàng mi đẫm nước mắt, nhìn cô thấy đau lòng.
“Em làm
sao có thể ghét anh được chứ”. Cô nhìn vào gương mặt khiến bao người say đắm,
gò má ửng hồng. “Em đã dùng cách hèn hạ để đi yêu người cao quý như anh. Mộc
Duệ Thần, sao em có thể ghét anh được?”
Mộc Duệ
Thần thở dài rồi bắt lấy môi cô.
Ngải Ái
ngậm bờ môi anh, chủ động mút vào. Anh để cô chủ động hôn anh, đầu ngón tay
lướt trên làn da mịn màng…
Ưm…
Tiếng rên rỉ khẽ bật ra khỏi miệng, Ngải Ái mở to mắt, chống tay vào ngực anh,
má ửng hồng:
“Mộc
Duệ Thần, anh hãy đối xử tốt với em nhé…”
Mộc Duệ
Thần không trả lời, dùng hành động chứng minh cho câu trả lời của mình.
Anh cởi
quần áo cửa cô, bắt đầu cắn mút ngực cô, hôn lên từng tấc da thịt trên người
cô.
Ngải Ái
rên rỉ thành tiếng, tay đặt lên vai anh xô ra:
“Mộc
Duệ Thần, anh đang bị thương…”
“Không
thành vấn đề”.
Trong
mắt anh lửa tình bùng lên mạnh mẽ, ôm cô ngồi dậy, say đắm nhìn cô sexy và
khiêu gợi, không thể kìm chế được nữa bắt đầu tiến quân vào trong cơ thể cô.
“…A…”
Hàng lông mày hơi cau lại, cô thấy hơi mệt trước sự xâm nhập của anh. “Đừng…”
Của anh
chôn vào chỗ sâu nhất, cả người nóng rực như lửa đốt khiến anh muốn vận động
bên trong cô. “Em đừng sợ…” [Mệt thiệt. Cảnh này trong convert khó hiểu lắm,
chả biết edit sao cho đúng nghĩa. Thôi đại khái là anh đang ở trong chị và muốn
lên xuống, vào ra chăng? (=.=)? Ớn]
Lần
này, anh muốn dịu dàng với cô.
“Thả
lỏng nào, ngoan… anh thương”. Anh an ủi cô hết lần này tới lần khác đang run
rẩy, ôm eo cô, nhìn cô mỉm cười. “Mở mắt ra, nhìn anh đi…”
Giọng
nói đầy yêu thương, khàn đục đi… khiến Ngải Ái thấy hơi hoảng hốt, ôm vai anh,
vùi mặt vào cổ anh nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Trán
Mộc Duệ Thần đổ đầy mô hôi, luồng khí nóng tích trữ ở bụng làm cho anh không
thể chịu đựng được nữa.
“Xin
lỗi em…”.
Nghe
tiếng anh xin lỗi mình, Ngải Ái ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh. Mộc Duệ Thần
đang xin lỗi cô sao… Nhất là lại vào lúc này… Cả hai đang…
“Lần
đầu tiên của em anh đã rất thô bạo đúng không? Vì thế nên em mới sợ anh như
vậy?”
Mắt anh
ngập tràn vẻ hối lỗi. Ngải Ái chợt cảm thấy có lòng mình mát lạnh như có cơn
suối chảy qua. Cô nhìn trán anh lấm tấm mồ hôi, ngượng ngùng. “Em… vẫn khỏe…”
Mộc Duệ
Thần gầm gừ, bắt đầu đong đưa hông, kích thích Ngải Ái suýt nữa thì khiến cô
ngất xỉu.
Trời
ơi! Mộc Duệ Thần ăn cái gì mà dư thừa tinh lực thế này. Cô không thể nào có thể
tiêu hóa nổi.
Như con
ngựa hoang thỏa sức rong ruổi phi nước đại, như con sư tử gầm lên biểu thị oai
nghi của chúa tể.
Từng
đợt sóng tình ập đến bao lấy cô, ngay cả không khí cũng bị khuếch tán bởi hơi
thở đậm mùi tình dục.
Ngải Ái
ngã vào trong lòng anh, cùng với anh triền miên, thấy mình đã nhũn như con chi
chi ngay cả cử động tay chân cũng chẳng thể làm được nữa.
Dựa vào
ngực anh, Ngải Ái đột ngột trừng mắt với anh:
“Sao
anh còn nhỏ tuổi mà đã ham muốn quá độ như vậy? Không tốt cho thân thể đâu? Sau
này đừng thế nữa…”
Mộc Duệ
Thần nheo mắt lại:
“Ham
muốn quá độ? Em thấy thế sao? Em rành rỏi về ham muốn của anh quá nhỉ?”
Ngải Ái
đánh hơi thấy điềm xấu, vội vàng ôm anh nhắm mắt lại:
“Ôi, em
mệt quá… Em già cả rồi, xương cốt bị lão hóa, nếu tiếp tục nữa chắc em sẽ chết
mất… Ngủ thôi…”
“Không
sao. Anh thích cảm giác em đón nhận anh, của em thấy vậy mà vừa khít…” [Đọc
convert để hiểu chi tiết hơn]
Nhìn
mặt Ngải Ái trắng bệch, anh bật cười rồi hôn cô một cái:
“Dọa em
thôi, chúc ngủ ngon”.
Ngải Ái
nhìn anh một lúc rồi gật đầu:
“Ừm,
chúc anh ngủ ngon”.
Nếu
không có cách hèn hạ này để được bên anh, em nghĩ có lẽ em sẽ đau khổ lắm.
Bởi vì,
Mộc Duệ Thần, em thật sự rất yêu anh.