Dịu Dàng Yêu Em

Chương 177: Chương 177




Cô bé, cảm ơn em. Thật tình anh rất muốn được cõng em mãi trên lưng, mãi mãi không dừng lại… Cảm ơn em vì đã cho anh một kỷ niệm đẹp, bởi vì ít ra anh cũng biết rằng: Em không ghét anh… Với anh, như vậy đã đủ… Bắc Hàn

Mộc Duệ Thần nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ màn hình, nhấn nút thoát rồi ném điện thoại lên bàn.

Anh gập máy tính, khoanh hai tay đưa mắt nhìn về phía phòng tắm. [Chết chưa]

Cửa phòng tắm sau đó mở ra, Ngải Ái mặc áo phông và quần đùi đi ra, do để tránh nước thấm vào chân nên cô chỉ tắm rửa qua loa.

Thấy Mộc Duệ Thần ngồi yên không nhúc nhích trên ghế còn nhìn mình chăm chú, cô sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ:

“Sao vậy? Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái thế hả?”

Ánh mắt đó có vẻ như đang thăm dò cô cùng với vẻ mặt lạnh lẽo đạo mạo.

Ngải Ái đi tới ngồi xuống cạnh anh, hai tay đặt lên trên cánh tay của anh, ngước mặt lên hỏi:

“Mộc Duệ Thần, hay anh không được khỏe, vết thương của anh lại đau hả? Hay mình đi bệnh viện nhé?”

Anh nheo đôi mắt lạnh băng lại, hơi quay mặt đi, nhìn cô:

“Không sao!”

Ngải Ái nhẹ nhỏm thở ra, ghé sát mặt vào anh giống như con mèo con dụi vào người chủ nhân:

“Anh khỏe mạnh là em vui rồi”.

Mộc Duệ Thần từ từ nghiêng người xuống, cả người Ngải Ái ngã vào lòng anh. Cô dựa vào ngực anh, chun mũi hít hít. Mềm mại và ấm áp thật đấy.

“Mộc Duệ Thần… Sao người anh lúc nào cũng thơm thế…”

Cô dựa sát vào anh, ngửi mùi thơm tỏa ra từ anh, hơi nheo mắt lại.

“…Ừ…”

Một lúc lâu sau, anh mới ôm eo cô, đặt cô ngồi trên chân mình, cúi đầu lên tiếng:

“Tối nay em đã làm gì?”

Ngải Ái đang thả lỏng cơ thể bất giác cứng đờ cả người ấp úng:

“À… Ở trường bàn… những việc này kia nọ…”

“Thật chứ?”

“Ừ!”

Cô gật đầu cái rụp, cúi thấp xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Ngay sau đó, tay Mộc Duệ Thần đặt trên cổ cô lạnh như băng. Mộc Duệ Thần bắt buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh:

“Bé, sao em lại run?”

“…Hả? Em không có…”

“Em đang hoảng hốt, sợ hãi,… Cả người run rẩy… Và, em đã nói dối”.

Mặt Ngải Ái biến sắc.

Mộc Duệ Thần nhếch môi mỉm cười:

“Em lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương để anh dễ dàng bỏ qua cho em. Nhưng lần này sẽ không có chuyện đó đâu… Em đã… nói dối hòng qua mặt anh”.

Vừa dứt lời, Ngải Ái có cảm giác cằm mình bị nắm mạnh lấy, ngón tay bóp mạnh như muốn bẻ gãy cằm cô.

“Đau…”

“Lần nào em cũng kêu đau nhưng không chịu nhớ cảm giác đau đớn”. Mộc Duệ Thần tàn nhẫn nói. “Anh đang giúp em nhớ lại, có muốn anh làm cho em nhớ mãi không quên?”

Cô thấy eo mình bị cánh tay anh ôm chặt. Mộc Duệ Thần ôm ghì cô vào người cứ như muốn bóp nát, bẽ gãy xương cốt cô.

Lực mạnh bạo khủng khiếp khiến cô không thể nào chịu đựng nổi, nhìn vào đôi mắt lạnh băng của anh cô biết anh đang rất tức giận. [Đọc bản convert có khi còn hay hơn mình edit lại].

“Đúng là em đã gặp Bắc Hàn”.

Cô khổ sở hét lên, tay nắm chặt vai anh để khỏi đau, kiên cường nhìn anh. “Nhưng em không có lỗi gì cả. Bọn em chỉ là bạn bè”.

Ánh mắt Mộc Duệ Thần lạnh lẽo không có nổi một tia ấm áp. Anh đẩy tay ra, Ngải Ái liền ngã ập xuống mặt đất. [Thằng này vũ phu dã man. Sau này Ngải Ái có bầu rồi cũng thế. (T___T)].

“Tôi ghét nhất là bị lừa gạt”. Giọng nói của anh hờ hững. “Càng không thể tha thứ cho người đã lừa gạt tôi”.

Ngải Ái bị ngã sấp xuống đất, vết thương ở chân va vào chân bàn đau tới mức mắt cô đỏ hoe.

“Đúng thế. Nếu không phải do anh bá đạo, độc tài như thế này thì tôi đã không phải lừa dối anh. Nếu tôi nói với anh tôi ở cạnh Bắc Hàn chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Vậy ngoài việc phải nói dối anh tôi còn biết làm gì nữa đây”. Cô ôm đầu không nhìn anh. “Anh lúc nào cũng bắt buộc tôi, có bao giờ anh quan tâm tới cảm xúc của tôi chưa, hay nói đúng hơn anh có thấu hiểu nổi khổ của một con tình nhân chưa. Việc quái gì anh phải để nhiều tâm tư tình cảm vào tôi, vào một con tình nhân của anh!”

Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn anh cười gượng:

“Lần đầu tiên trong đời tôi nhận lời tỏ tình, chấp nhận một người đàn ông, chấp nhận câu nói “tôi thích em nhưng em chỉ có thể làm tình nhân của tôi”,…phải chăng… buồn cười quá đúng không?”

Mộc Duệ Thần khẽ bĩu môi, im lặng không nói gì.

Chống tay lên bàn, Ngải Ái lảo đảo đứng dậy, nghiêng đầu đi:

“Mộc Duệ Thần, vì lựa chọn ở bên cạnh anh mà tôi chấp nhận cả việc không có bất kỳ danh phận gì. Chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân mình lại hèn mọn như thế này. Anh còn muốn tôi phải làm gì nữa hả!”

“Bé…”

Anh đứng dậy nắm tay cô.

Ngải Ái lùi lại mấy bước, nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước đau thương:

“Anh nói anh thích tôi… Xin lỗi nhé, tôi không có cảm giác gì với anh cả”.

Mộc Duệ Thần khẽ dựa vào người cô, Ngải Ái liền bước lùi ra sau:

“Chính anh đã nói hai ta đừng cãi nhau, vậy nên giờ tôi…”

Cô nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác, không chờ anh lên tiếng đã chạy biếng đi.

Ngải Ái trốn trong phòng tắm, khóa chặt cửa lại không nói thêm bất kỳ điều gì.

Bởi vì lúc này cô chỉ biết trốn đi.

Người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y cũng bị Mộc Duệ Thần hại mà cô còn bỏ cô ấy để lựa chọn anh.

Một người luôn quan tâm chăm sóc cô, chưa bao giờ lạnh nhạt với cô là Bắc Hàn cũng bị cô bỏ qua.

Tại sao… Đơn giản bởi vì cô đã yêu anh, yêu bằng tình yêu khắc sâu trong tim?

Cứ ngu ngốc đi yêu anh, cô không biết rồi mình sẽ đi tới đâu nữa.

Dựa lưng vào cửa, lòng cô rối bời.

Muốn nói cho Mộc Duệ Thần biết nếu chuyện của tôi và anh không đi tới đâu thì cứ để nó kết thúc đi. Nhưng chợt nhận ra… Người tiếc nuối nhất… Lại là bản thân cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.